Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

35 Ki Lô Hy Vọng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. 35 Ki Lô Hy Vọng
  3. Chương : 9

Chương : 9

Tôi sống tốt, nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc. Tôi phát điện lên vì không thể làm gì giúp ông Léon của tôi. Tôi có thể nhấc bổng cả dãy núi vì ông, hay cắt tôi ra từng mảnh nhỏ và chiên nhỏ lửa trong chảo dầu. Tôi có thể bế ông trên tay, ôm chặt ông trong lòng và đi suốt cả trái đất này, tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì để cứu được ông, nhưng thế đấy, chẳng thể làm gì hết. Điều duy nhất có thể làm là chờ đợi.

Điều đó thật không chịu nổi. Ông là người đã giúp tôi khi tôi thực sự cần ông giúp đỡ, còn tôi, không thể làm gì. Không gì hết.

Cho đến giờ học giáo dục thể chất ngày hôm đó...

Ngày hôm đó, trên thực đơn là món leo dây thắt nút. Nỗi kinh hoàng của tôi. Tôi đã thử món này từ khi tôi sáu tuổi, và chưa một lần nào tôi làm được. Chưa bao giờ. Dây leo thắt nút là nỗi nhục nhã của tôi.

Khi đến lượt tôi, thăng Momo đã gào lên:

- Chúng mày ơi, đến mà xem, ngài thanh tra Gadget 23 sắp xắn quần lòi tất ra này!

Tôi nhìn lên đỉnh cột và tôi thì thầm "Ông Léon ơi, nghe rõ cháu nói đây! Cháu sẽ làm được. Cháu sẽ làm điều đó vì ông. Vì ông, ông nghe thấy chúa nói không?"

Leo đến nút thắt thứ ba, tôi đã không chịu nổi nữa, nhưng tôi cắn chặt răng. Tôi nắm chặt lấy dây băng hai cánh tay nhỏ, ốm yếu như bằng phô-mai trắng của mình để nâng người lên. Đến nút thắt thứ tư, rồi thứ năm. Tôi sáp buông tay. Khó quá. Không, tôi không thể, tôi đã hứa! Tôi làu bàu mấy tiếng, rồi tôi miết mạnh chân đẩy thân người lên. Nhưng không, tôi không thể chịu được nữa. Tôi đã bắt đầu muốn bỏ cuộc. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy lũ bạn trong lớp, chúng đứng thành vòng tròn dưới kia. Có một thằng nào đấy gào lên:

- Cố lên Dubosc, cố lên!

Thế là, tôi lại cố thêm lần nữa. Mồ hôi chảy ra khiến hai mắt tôi nhòa đi. Tay tôi bỏng rát.

- Du-bosc! Du-bosc! Du-bosc!

Bọn chúng gào lên để động viên tôi.

Nút thắt thứ bảy. Tôi sắp buông ra rồi. Tôi cảm giác mình sắp ngất xỉu.

Ở dưới kia, bọn bạn đang hát đoạn ca khúc dạo đầu của bộ phim hoạt hình quen thuộc:

"Ô kìa, ai đang đi kia?... Thanh tra Gadget! Chính ông ấy kia rồi... Thanh tra Gadget!"

Bon chúng khiến cho tôi can đảm hơn, nhưng điều đó vẫn chưa đủ.

Chỉ còn hai nút thắt nữa thôi. Tôi nhổ nước miếng vào lòng bàn tay phải, rồi tay trái "Ông Léon của cháu, cháu đây, hãy nhìn cháu! Cháu gửi đến ông sức mạnh này. Gửi đến ông lòng quyết tâm này. Ông hãy nhận lấy. Hãy nhận lấy! Ông cần đến chúng. Hôm trước, ông đã gửi đến cho cháu kiến thức của ông, bây giờ đến lượt cháu, cháu gửi đến ông tất cả những gì cháu có: tuổi trẻ này, sự dũng cảm này, hơi thở này, những thớ cơ nhỏ bé đang giận giữ này. Hãy nhận lấy, ông Léon của cháu! Hãy nhận lấy tất cả... Cháu xin ông đấy!"

Phần đùi non của tôi đã bị tướp da ứa máu, các khớp như đã tê liệt, vô cảm. Chỉ còn một nút thắt nữa thôi.

"Cố lên! Cố lêêêên! Cố lêêêêêêên!"

Bọn chúng đang bị kích động mạnh. Cô giáo thể dục là người hò hét lớn hơn cả.

Tôi gào lên "TỈNH LẠI ĐI!" và tôi chộp lấy đỉnh cột. Ở dưới kia, bọn chúng như phát điên lên. Tôi khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc hòa lẫn với những giọt nước mắt chảy ra vì đau đớn. Tôi thả người trượt xuống theo thân cột và gần như ngã ra mặt đất. Momo và Samuel nhào đến ôm lấy tôi và nâng bổng tôi lên cao.

"Ô kìa, ai đang đi kìa... ? Thanh tra Gadget... Chính ông ấy kia rồi, thanh tra Gadget." Mọi người đồng thanh hát.

Tôi ngất xỉu.

Kể từ ngày hôm đó trở đi, tôi đã trở thành một người khác hẳn. Quả quyết. Mạnh mẽ. Vững vàng không gì lay chuyển được. Tôi đã ăn gan sư tử.

Mỗi buổi chiều, sau giờ học, tôi ra ngoài đi bộ thay vì ngồi xem ti-vi trong khu nội trú. Tôi đi qua nhiều ngôi làng, nhiều khu rừng, nhiều cánh đồng. Tôi đi như vậy rất lâu. Tôi hít thở thật chậm và thật sâu. Và tôi chỉ lẩm bẩm một câu duy nhất trong đầu: "Hãy nhận lấy tất cả, ông Léon của cháu, hãy thở hít không khí trong lành này. Hãy thở đi ông. Ông ngửi mà xem, mùi của đất, của sương mù này. Cháu ở đây. Cháu là lá phổi của ông, là hơi thở của ông, là trái tim của ông. Hãy nhận lấy đi ông. Hãy nhận lấy." Tôi nói như thể đang thì thầm vào tai ông, từ xa.

Tôi ăn ngon miệng, tôi ngủ rất nhiều, tôi đi chạm vào vỏ cây và vuốt ve lũ ngựa sống trong trang trại gần đó. Tôi luồn tay sâu vào lớp lông bờm nóng ấm của chúng, và tôi lại thì thầm: "Hãy nhận lấy đi ông. Nó rất tốt cho ông."

Một buổi tối, mẹ gọi cho tôi. Lúc thầy giám thị đến báo, tim tôi ngừng đập trong giây lát.

- Mẹ có tin không được tốt lắm, con trai dũng cảm của mẹ. Các bác sĩ đã ngừng điều trị. Điều đó chẳng giúp ích gì.

- Nghĩa là ông sẽ chết!

Tôi gào lên trong hành lang dãy nhà nội trú:

- Vậy thì bố mẹ chỉ cần rút hết các rây rợ ra khỏi người ông thôi, như thế sẽ nhanh hơn!

Và tôi dập máy.

Kể từ ngày hôm đó, tôi chấm dứt cái màn kịch đang đóng. Tôi quay trở lại chơi bi lắc với lũ bạn trong trường nội trú, tôi học rất tồi tệ và tôi gần như không mở miệng nói nữa. Tôi không còn chút hứng thú nào với cuộc sống. Trong đầu tôi, như thể ông đã chết rồi. Những lần bố mẹ gọi điện, tôi chỉ nói mấy câu rồi tìm cớ thoái thác.

Thế rồi, hôm qua, một thằng bạn lớp mười hai vào tận giường tìm tôi. Tôi đang ngủ say. Nó làm đủ trò để lay gọi tôi dậy:

- Ê, ê, dậy đi ông bạn...

Miệng tôi lúng búng vì ngái ngủ.

- Chuyê... ện gì vậy?

- Ê, Toto, là mày phải không?

- Sao mày hỏi thế?

Tôi lấy tay giụi mắt:

- Bởi vì dưới kia có một ông già ngồi trong xe lăn và một mực đòi gặp thằng cháu Toto nào đó... Không phải là mày đấy chứ?

Tôi đang mặc quần đùi, tôi lao như bay xuống bốn tầng cầu thang. Vừa chạy, tôi vừa khóc như một đứa trẻ.

Ông đứng đó, trước của phòng ăn tập thể, có một người mặc áo blu trắng đứng cạnh ông. Người đó cầm chai nước truyền dịch trong tay, ông Léon yêu quý của tôi mỉm cười nhìn tôi.

Còn tôi, tôi khóc nhiều đến nỗi tôi chẳng thể nào cười với ông được.

Ông bảo:

- Này, đóng cái cửa sổ quần vào đi chứ, Toto, nếu không cháu sẽ cảm lạnh đấy.

Và lúc đó, tôi mỉm cười.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5787 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5307 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5036 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4613 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4543 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4504 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter