Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
  3. Chương 29: Dã Nhiên Hoài không đơn giản là phiên dịch viên

Chương 29: Dã Nhiên Hoài không đơn giản là phiên dịch viên

“Đây là…?”

“Triển lãm cổ Muckfer.”

Hoắc Uyển Ngưng và Dã Nhiên Hoài đứng trước toà triển lãm đồ sộ, sau đấy thong thả đi vào. Hoắc Uyển Ngưng có hơi kinh ngạc, ở một nơi ít người sinh sống và lui tới như vậy mà lại có một toà triển lãm trông rất lớn. Toà nhà với kiến trúc mộc mạc và cũ kỹ. Dường như những thứ ở đây gì cũng cũ, vết tích của thời gian chẳng thể nào phai mờ được.

Tuyết trắng xoá bao phủ, dưới lớp tuyết dày lạnh căm là một lớp rong rêu đóng xanh xanh nâu nâu. Thoạt nhìn đây không phải nơi trưng bày nghệ thuật gì, giống một toà nhà bỏ hoang thông thường thôi. Đến khi Hoắc Uyển Ngưng đi vào mới thấy mọi thứ không tệ như cô nghĩ.

Tầng trệt bước vào dáng vẻ đơn sơ, mấy ánh đèn trắng lập loà.

Dã Nhiên Hoài đi trước, dẫn Hoắc Uyển Ngưng lên cầu thang. Những bậc thang gỗ sờn màu làm cô e ngại, trong đầu chỉ nghĩ tới cảnh nhỡ nó bị thủng sập thì đôi chân bé bỏng của cô dính chặt rướm máu mất.

“Cứ đi, không sao cả. Nó sẽ không sập đâu.”

Dã Nhiên Hoài nói một lời trấn an, như vậy cô mới yên tâm mà đi.

Tầng hai.

Đập vào mắt cô là một tấm gương có khung sắt.

“Gương sao? Tại sao người ta đặt gương ở đây vậy?”

Dã Nhiên Hoài chậm rãi lắc đầu, hồi sau bồi một câu:“Không biết nữa.”

Đứng giữa căn phòng bị bao quanh những bức tranh xu hướng thế kỷ 18, 19. Nghệ thuật cổ đại độc đáo và tinh xảo làm Hoắc Uyển Ngưng không thiết gì chớp mắt, cô đi lại gần một bức tranh được lồng kính, đưa ngón tay trỏ quẹt đi lớp bụi mịn. Hiện ra hình một đứa trẻ đang ôm một đoá hoa hồng đầy gai, bên túi nó vắt một con dao găm, khuôn mặt máu me. Nhưng thứ khiến Hoắc Uyển Ngưng ớn lạnh chính là nụ cười rạng rỡ của nó, nụ cười chan chứa đầy sự chân thành, nhưng mà cũng đầy căm phẫn và giả tạo.

Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, cô hiểu cái gì đó, trong lòng tự cảm khái mà đau nhói một trận không nhẹ.

Cô nhìn ngó xung quanh, hết thảy mọi bức tranh ở đây đều mang vẻ đẹp và hàm ý riêng. Ánh mắt của cô giáng trên người Dã Nhiên Hoài, bóng lưng của cô đơn độc, xa cách.

Trong căn phòng trưng bày im phăng phắc, không một chút tiếng ồn. Chỉ có một âm thanh xạo xạc của làng gió rét buốt ngoài cửa sổ.

Có một số điều Hoắc Uyển Ngưng muốn hỏi Dã Nhiên Hoài nhưng không biết vì sao không tự nhiên mở miệng được.

Đứng lát sau, Dã Nhiên Hoài hướng Hoắc Uyển Ngưng lên tiếng:“Hoắc muội, em ở đây ngắm tranh nhé. Nếu muốn thì có thể lên tiếp tầng ba nhưng đừng đi lên trên quá nhé, nơi đó dơ bẩn và hơi nhiều côn trùng. Chị có chút việc phải rời đi một chút, được chứ?”

Hoắc Uyển Ngưng gật đầu, “Vâng, chị đi cẩn thận ạ.”

Hoắc Uyển Ngưng hầu như là đang thả hồn vào những bức tranh, không để ý đến Dã Nhiên Hoài lắm, cũng không thực sự thấy có gì nghi ngờ hành động của Dã Nhiên Hoài.

“…”

Tầng bốn.

Dã Nhiên Hoài đứng thong dong liên lạc cho ai đó, đôi mắt màu lam đầy cảnh giác nhìn qua cửa sổ.

“Chưa thấy đến.”

Qua thiết bị liên lạc giọng của một người đàn ông trầm thấp vang lên:“Bọn này chậm chạp quá.” Kèm theo đó là nụ cười sảng khoái đầy kiêu căng của anh ta.

Dã Nhiên Hoài lười bận tâm, đút tay vào túi bốc ra một viên kẹo cao su bỏ vào miệng nhai. Thoáng chốc, khoé môi cô cong lên.

“Vincent, anh cũng mau đến viện trợ cho tôi với chứ. Định ngồi đó cười chờ tôi mang kết quả về hay sao?”

Người đàn ông tên Vincent tắt nụ cười. Phong thái mạnh mẽ, uy nghi tựa lưng bên cửa sổ, tám phần thật hai phần đùa nói với Dã Nhiên Hoài:“Dã nhi muốn anh giúp sao?”

Dã Nhiên Hoài tặc lưỡi, “Ừm, tùy anh vậy. Không được tôi sẽ gọi cho Mark.”

Vincent hạ tầm mắt, khuôn mặt biến sắc lạnh lùng, nghiêm túc nói:“Yên đấy, anh tới.”

Dã Nhiên Hoài mỉm cười đắc thắng, tắt liên lạc. Ánh mắt đầy phấn khởi như chào đón con mồi vào hang cọp.

—

Còn không để Dã Nhiên Hoài được yên ả được mười lăm phút, bên dưới toà nhà phản phất bóng dáng của hai chiếc xe Mercedes màu đen chuyên dụng. Cô nhanh chóng nạp đạn vào khẩu súng lục, đeo vào túi đeo hông. Cái này giúp thuận tiện ứng phó.

Kéo mũ trùm đầu, đeo khẩu trang màu tối vào. Đứng đợi những vị khách đến.

Bên phía Hoắc Uyển Ngưng giờ cô vẫn ở tầng 2, chiêm ngưỡng hết thảy những bức tranh trước mặt. Đứng lâu mỏi tê chân, ở đây lại không có chiếc ghế nào, thế cô đành trải một chiếc đệm lót ra sàn, ngồi nghỉ ngơi.

Dưới toà nhà, “những vị khách” của Dã Nhiên Hoài đã ra khỏi xe, tên cầm đầu và 5, 6 tên tiểu đệ dưới trướng.

Hoắc Uyển Ngưng đến giờ tất nhiên chẳng biết gì về những người này và hành động của Dã Nhiên Hoài. Trước khi rời đi Dã Nhiên Hoài đã lén khoá cửa phòng triển lãm tầng 2 của Hoắc Uyển Ngưng rồi, suy cho cùng là sợ ảnh hưởng đến người không liên quan là cô.

Tiếng mấy kẻ vừa đến đi lịch bịch trên cầu thang, tên nào tên nấy trông bặm trợn khó đùa giỡn, lại bộ dáng hắc dịch hết phần thiên hạ nhưng lại cẩn trọng hết thảy.

Căn phòng Hoắc Uyển Ngưng đang ngồi có cách âm nhưng không được tốt. Tiếng chân người đi lên có thể không nghe nhưng những gì xảy ra kế tiếp sẽ không chắc.

__

“Các người ở đâu?” Tên cầm đầu nhóm người gọi hỏi Dã Nhiên Hoài. Cô gọi bọn chúng lên tầng 4.

Dã Nhiên Hoài ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ, đối diện là một chiếc sofa lớn cũ rích, đã rách qua vài chỗ.

Tiếng gõ cửa vang lên, “Ở đây sao?”

Dã Nhiên Hoài đang nhai ngấu nghiến viên kẹo cao su trong miệng, nghe tiếng nghoảnh đầu về phía cửa, cô lấy cái vỏ kẹo rồi gói bã lại, tiện tay vứt ra cửa sổ.

Giọng nói ngọt ngào thanh thoát:“Mời các vị vào.”

Nhóm người tiến vào, với khuôn mặt che kín mít của Dã Nhiên Hoài khiến họ chả nhận diện được kẻ nào. Cô chỉ tay mời về ghế sofa đối diện, tên cầm nhìn dù không ưa thích nhưng vẫn tạm chấp nhận. Ngồi xuống, hắn ta cười đầy gian sảo hỏi:“Được rồi, khi nào các người giao ra món đồ ấy cho chúng tôi?”

Dã Nhiên Hoài làm bộ không biết, hỏi ngược lại:“Là giao gì chứ?”

Nét giận dữ gấp rút hiện trên khuôn mặt sẹo của tên cầm đầu. Dã Nhiên Hoài vẫn bình tĩnh nói tiếp:“Ấy bình tĩnh, chính là tôi hỏi các vị rằng chúng tôi có thứ gì mà các vị đòi tôi giao ra?”

Một tên đệ háo thắng la lên:“Con mẹ nó, mi còn giả vờ giả vịt? Hòn ngọc máu của lão đại bọn tao là tổ chức mi lấy, mi còn không màu giao ra!?”

Đồng loạt hướng về tên tiểu đệ ấy, tên cầm đầu liếc mắt nhìn rồi gầm:“Cho mày lên tiếng cướp lời tao sao?”

“Ơ, anh lớn. Tôi, tôi xúc động quá, chỉ muốn mau chóng đem đồ về cho lão đại thôi.”

“Được rồi mày câm mồm!”

Nháo loạn nội bộ xong tên cầm đầu hướng Dã Nhiên Hoài cười làm bộ làm tịch, “Chê cười rồi.”

Dã Nhiên Hoài hếch mặt, cười lạnh:“Thú vị mà.”

Bọn chúng không hiểu, “Thú vị cái gì chứ?”

Dã Nhiên Hoài lắc đầu, từ từ bàn luận:“Bỏ đi, hắn ta nói cũng đúng. Hòn Huyết Hồng Thạch ấy đúng là trong tay lão đại nhà chúng tôi.”

“Nhưng mà, chẳng phải là chúng tôi ăn cắp. Là ai đến trước thì kẻ đó sở hữu.”

Bọn họ dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cho nên mới chính là đoan đoan chính chính đi đến đây tìm giao dịch. Nếu không đã trực tiếp dùng vũ lực cướp trọn đi rồi.

“Vậy làm sao bên các người mới giao lại hòn ngọc ấy cho lão đại chúng tôi?”

Dã Nhiên Hoài im lặng, suy tính gì đó. Bọn kia chỉ có ngồi chờ đợi, không có quyền hạn lên tiếng thúc giục.

Dã Nhiên Hoài vuốt cằm, không vội suy nghĩ.

Trên khuôn mặt giữ vững nụ cười thảo mai, nụ cười chọc tức bọn chúng.

“Hay vậy đi, chờ anh bạn của tôi đến. Hai người chúng tôi lại suy nghĩ một chút về chuyện này.”

“…”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4602 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4483 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter