Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
  3. Chương 54: Quà cảm tạ

Chương 54: Quà cảm tạ

Hoắc Uyển Ngưng ôm cô bé chạy lao ra như cơn gió, mục tiêu là cảng tàu. Đám người truy đuổi vẫn chưa hay biết cô đã từ hẻm nhỏ đó chạy ra.

Từ con hẻm đến bến cảng, ước chừng tầm một trăm năm mươi mét thôi, không dài quá.

“Chị ơi, cẩn thận ạ.” Cô bé nép sau vào ngực cô, bấu víu sợ bản thân bị té. Trong lòng cảm thán chị xinh đẹp này thật khoẻ, chạy cũng rất nhanh.

Hoắc Uyển Ngưng vừa ôm đứa nhỏ, vừa chạy theo hướng thẳng, cố gắng giữ vững không để cô bé ngã và bản thân không tụt sức.

Đến gần mấy hội quán bán đồ nho nhỏ, người đi kẻ lại vô cùng đông, cô chỉ còn cách giảm tốc độ lại, luồn lách qua từng người, lắm lúc vội đụng trúng người ta chỉ có thể qua loa nói xin lỗi rồi tiếp tục đi. Nán lại lâu không phải là cách hay ho, tuy không biết tại sao cô bé nhỏ tuổi này lại bị đám người truy lùng nhưng trong tâm trí cô dốc sức giữ cho nó an toàn.

“Bến cảng em nói ở đâu vậy?”

Cô bé chỉ tay về hướng phải, cô lập tức cua qua, “Ở đó!”

Đằng xa sau lưng bỗng có truyền tới tiếng chân lịch bịch nặng nề mang theo sát ý, Hoắc Uyển Ngưng bất giác ngoảnh mặt nhìn rồi chạy nhanh hơn.

“…”

Tại một bến cảng rộng lớn, có hai chiếc du thuyền hạng sang màu trắng nhìn rất cồng kềnh, cô bé mừng rỡ nói:“Ở đây đó chị.”

Cô đứng lại, thả cô bé xuống rồi tự mình điều chỉnh nhịp thở. Còn chưa kịp để mình hô hấp cho thông thì cô bé đã chạy toát đến chiếc tàu gần hai người nhất, vẫy vẫy tay với mấy người bảo an. Họ dường như cũng đang tìm kiếm cô bé, thấy tiểu thư nhỏ co chân chạy về thì hốt hoảng, mấy người ồ ạt đến đón chào.

“Tiểu thư à cô có làm sao không? Có bị thương không?”

“Cô làm chúng tôi lo lắng và sợ hãi lắm đó biết không, cảm ơn trời.”

Những tiếng nói mang theo sự nhẹ nhõm, không ai chú ý đến một Hoắc Uyển Ngưng đang dứng từ xa quan sát. Chờ tới khi cô bé nói cho bọn họ rằng chính cô đã giúp cô bé thoát chết, họ ban đầu với ánh mắt ngờ vực nhìn cô rất lâu, sau đó xác nhận được ý tốt liền đi đến nói một tiếng cảm ơn.

Họ còn nói cái gì đó nữa, mà Hoắc Uyển Ngưng ngoài một vài từ đơn giản như xin chào, cảm ơn ra thì không biết. Đại loại chắc cũng là cảm kích vì đã giúp tiểu thư của bọn họ thôi.

Được cảm ơn xong Hoắc Uyển Ngưng cũng đứng thong dong một lát nhìn tàu nhìn biển, cảm giác bị theo dõi chăm chú lại bộc phát. Cô có giác quan khá nhạy bén, bị ai đó nhìn như vậy nhất định phát giác ra. Đó là cái nhìn soi xét của đám người kia, không sai đi đâu được.

Hoắc Uyển Ngưng cảnh giác nhìn xung quanh, bọn chúng chột dạ nên lén ẩn mình đi, nhưng sau cái lớp tường ngăn cách và ánh sáng mờ mịt kia cũng không làm khó được đội trưởng đội tập kích của Mộ Long bang.

Cô cẩn thận suy tính một chút, nếu giờ mà đi ra thì chúng có thể sẽ giận cá chém thớt lên người cô, dù sao một kẻ lạ mặt như cô lại cản trở hành vi bất chính của đám người bản xứ này thì có lẽ chúng không dễ chịu gì.

“À cô bé à, cho hỏi từ cảng này còn con đường nào đi vào trở lại phố đêm được không? Ngoài lối này ra.” Hoắc Uyển Ngưng dùng tiếng Anh để hỏi, đứa nhỏ thoạt nhìn không biết, ngẫm nghĩ đôi ba giây lại nói:“Không có đường đâu chị ạ.”

Mấy người bảo an hơi bất ngờ, có người định nói gì đó thì bị tiểu thư nhà mình lườm ra hiệu im miệng. Rất nhanh khôi phục thần sắc, đứa nhỏ dễ thương lon ton tới ôm lấy Hoắc Uyển Ngưng nũng nịu:“Chị ơi, không có đường để đi ra, vậy chị đi với em đi.”

Hoắc Uyển Ngưng nghe không load kịp tình hình, “hả” một cái. Cái đuôi lắm lông nhỏ tròn xoe mắt, làm bộ đáng yêu nghiêng nước nghiêng thành, “Chị đi với em đi, để cảm ơn thì Jourdan sẽ hộ tống chị đi dạo biển nhé.”

Cô định từ chối thì có tiếng nói phụ nữ cất lên:“Chấp nhận lời mời của con gái tôi đi cô gái.”

Nhìn qua thì người này chính là Adeline, chủ nhân của tập đoàn thời trang Yurika đây mà, cũng là người tổ chức tuần lễ thời trang kỉ niệm ngày thành lập công ty.

Bắt gặp người nổi tiếng, hơn hết là người mình hâm mộ thì Hoắc Uyển Ngưng sáng mắt, tinh thần vui phơi phới, cười chào hỏi:“Oh, quý cô Adeline.”

Adeline bất ngờ, mỉm cười niềm nở:“Cô biết tôi sao, thật vinh hạnh làm quen.”

“Vâng dĩ nhiên biết chứ, tôi còn rất hâm mộ cô nữa đó.” Hoắc Uyển Ngưng không giấu được vui vẻ, đưa tay ra muốn bắt tay với cô ấy, Adeline gặp cô xem như là gặp fan đi, cũng bắt tay một cái. Thuận tiện cô ấy nói:“Cảm ơn cô đã giúp đỡ Jourdan con gái tôi, chúng tôi nợ cô một ân tình.”

Cô xua xua tay, cười khách khí:“Không cần cảm ơn đâu, việc nên làm thôi, tôi tin ai gặp tình huống khó khăn của cô bé khi nãy cũng sẽ cứu giúp.”

Ý cười nghiền ngẫm chân thành của quý cô Adeline này thực sự rất thu hút, Hoắc Uyển Ngưng cứ muốn nhìn mãi. Cô ấy rất đẹp, dịu dàng và tao nhã, đúng là bà chủ lớn tập đoàn thời trang có khác, phong cách rất đẹp đẽ, sang trọng, đặc biệt là khí chất thượng lưu không lẫn đi đâu được.

Adeline cười cười, ý vị thâm trường nói khẽ:“Ai gặp tình huống khó khăn của con bé cũng sẽ cứu giúp ư, không chắc đâu…”

Hoắc Uyển Ngưng ngây ngốc:“Có chuyện gì sao?”

“À không, không có gì cả. Được rồi, xin cô chấp nhận lời mời của Jourdan nhé? Chúng tôi sẽ cảm tạ thật hậu hĩnh.”

Có chút khó xử, lại không biết cách nào rời khỏi tầm mắt của người xấu nên cô có chút suy xét kĩ.

Cuối cùng là Hoắc Uyển Ngưng cũng

không kiềm được trước sự yêu thích của bản thân đối với Adeline, hơn là Jourdan yêu quý cô, cứ nằn nặc đòi cô đi cùng nếu không cô bé sẽ ở riết tại bến cảng này. Hoắc Uyển Ngưng đành chịu thua, phục trước sự dễ thương của Jourdan lém lỉnh. Còn sâu xa hơn là thoát nạn.

…----------------…

Lên chiếc du thuyền của mẹ con Jourdan Hoắc Uyển Ngưng được chào đón rất tốt, cũng phải, cô là người cứu tiểu thư danh giá của bọn họ một mạng kia mà. Khi mà tiểu thư Jourdan đặc biệt căn dặn nên phục vụ cô thật chu đáo, nếu không thì sẽ có một sấp vé nghỉ việc cho bọn họ. Ai cũng ren rén trước tình cảnh này, nhưng mà thái độ vẫn đạt tiêu chuẩn, không bày tỏ sự phiền phức hay ghét bỏ.

Đi ăn đi chơi hưởng thụ cùng công chúa nhỏ kia tâm trạng Hoắc Uyển Ngưng vui ra không ít, thư giãn cả ngày, trước đó đã gọi báo cho Lục Tư Nại rồi, còn không gọi nhắn nhủ gì nhất định anh ta sẽ lật cả cái phố đêm lẫn bến cảng ra tìm cô. Sếp cũng thật là có dụng tâm nha, vậy thì để cô tận lực chơi hết mình vậy.

Sáng hôm sau.

Trời trong gió mát, tám giờ sáng sau khi rời khỏi hồ bơi, Hoắc Uyển Ngưng cùng Jourdan nằm trên ghế dài tắm nắng. Nắng ấm buổi sớm mai từng chùm từng chùm trải dài trên boong tàu, úp trên làn da trắng trẻo của nàng Hoắc lười biếng. Ngắm nhìn bờ biển êm ả dạt dào tắp vào thuyền, cô lim dim thả hồn vào gió trời. Khung cảnh bình yên hữu tình non nước như này chính là cuộc sống mà cô mơ ước bấy lâu. Nghĩ sau này cô về già, Danny lớn lên thì cô muốn ở một căn nhà kế biển, mỗi ngày đều thức dậy sớm ra bờ biển ngắm nhìn rồi dạo quanh nhặt vỏ sò.

Hay nếu có con cái của Danny thì cô phụ giúp trông nom bế bồng, vậy cũng tốt…

Hoắc Uyển Ngưng thở hắc một hơi, đó chỉ là dự định tương lai, còn giờ thì cuộc sống nhiều cái náo nhiệt bộn bề hơn. Đặc biệt là deadline!

“Nè chị ơi, chị làm sao vậy, tại sao lại thở dài?” Jourdan đột nhiên hỏi.

“À không có gì đâu, chị…chỉ nghĩ tới công việc thôi.”

''Vậy sao…À đúng rồi, chị ơi chị đã có bạn trai chưa vậy?"

Hoắc Uyển Ngưng bị hỏi câu này có chút sững sờ, lấy tay chọt trán con bé nói:“Này nhóc à, tò mò cái này làm gì?”

Cô bé cười hề hề, “Em muốn biết mà, chị nói em nghe đi.”

Nhìn bộ dạng hiếu kỳ của đứa nhỏ cô cũng bất lực, chắc cô bé tầm tuổi như này tò mò về tình yêu thôi mà. Cô cũng không giấu diếm trả lời:“Chị chưa có.”

Jourdan ồ lên, nhìn nó vui mừng lạ thường, cực kỳ hào hứng nói với Hoắc Uyển Ngưng:“Vậy một lát nữa, em sẽ giới thiệu cho chị một ứng cử viên sáng giá nha, xem như là cảm ơn vì chị đã giúp em.”

Hoắc Uyển Ngưng không thực sự chứ tâm vào lời này của con bé, chỉ nghĩ nó đùa thôi, cho đến khi gặp người mà con bé nói mới bất ngờ.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4602 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4483 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter