Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Danh Môn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Danh Môn
  3. Chương : 41

Chương : 41

Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 40: Khốn thuồng luồng

Dịch : Tử Lăng

Nguồn: Tàng Thư Viện

Ánh bình minh bao giờ cũng ngắn ngủi. Không bao lâu sau ánh sáng rực rỡ dần tan biến. Mây đen cuồn cuộn xuất hiện ở chân trời, ùn ùn dồn tới từ đằng đông về đằng tây.

Sắp phải chia ly, nét đau thương nhạt nhòa trong đôi mắt xinh đẹp của Thôi Ninh thủy chung không thể nguôi ngoai. Tuy chỉ có một ngày một đêm, nhưng nỗi sợ hãi buồn phiền, niềm hạnh phúc ngọt ngào đã trải qua còn sâu đậm hơn gấp mười lần những gì nàng nếm trải trong mười sáu năm.

Thôi Ninh ngồi trên xe ngựa im lặng suốt dọc đường. Trương Hoán ngồi bên cạnh nàng cũng chẳng nói câu nào. Hai người họ như thể vừa từ cõi tiên về lại nhân gian. Tất cả những chuyện đã xảy ra đều trở nên không chân thực.

Xe ngựa đi vào cửa Xuân Minh, Thôi Ninh chợt khẽ hỏi: "Ngươi tiễn ta thêm một đoạn đường nữa được không?"

Trương Hoán chần chừ giây lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bên trong thùng xe lại yên tĩnh. Xe ngựa băng chếch qua chợ Đông, chạy vào phường Tuyên Dương. Khi cách Thôi phủ chỉ còn không đến nửa dặm, Trương Hoán đẩy cửa xe. Y hít sâu một hơi, đoạn nhìn Thôi Ninh nói: "Thôi tiểu thư, hãy bảo trọng!"

Nhưng Thôi Ninh vẫn cúi đầu lặng lẽ, tựa như không nghe thấy lời chào của Trương Hoán. Trương Hoán nhảy xuống xe ngựa, cảnh giác nhìn xung quanh, đội lên đầu một chiếc nón lá tre, rồi chạy nhanh về góc đường.

Khi vừa vào một con ngõ nhỏ, Trương Hoán không kìm được ngoảnh đầu nhìn về xe ngựa. Bỗng nhiên, y thấy một khuôn mặt xuất hiện ở cửa sổ xe. Đó là vẻ đau khổ khắc cốt ghi tâm biết bao. Môi nàng run nhè nhẹ, nước mắt từ từ rơi xuống xuôi theo gương mặt nàng.

Trương Hoán lặng lẽ kéo nón xuống che khuôn mặt, đoạn kiên quyết xoay người bỏ đi.

Trước cửa lớn của Thôi phủ trở nên hết sức lộn xộn. Đám tôi tớ chạy nhanh vào bẩm báo, tiểu thư đã về! Mấy hầu gái lên cẩn thận đỡ Thôi Ninh ra khỏi xe. Mẫu thân, chị dâu, bà vú, dì của nàng, hầu như tất cả mọi người đều ùa tới vây tròn lấy nàng hỏi han ân cần. Thôi Ninh mặt mày nhợt nhạt quay đầu nhìn về góc đường đằng xa. Chỉ thấy một hình bóng cô độc dần biến mất ở đầu con đường.

...

Gần sát năm mới, trong phường Tuyên Dương vô cùng náo nhiệt. Các cửa hiệu nhỏ nối tiếp nhau san sát, nhà nào nhà nấy bày đầy hàng tết. Dòng người di chuyển không ngừng xung quanh. Trương Hoán đi chậm rãi về phía trước cùng đoàn người. Y vừa đi vừa cảnh giác để ý tình hình xung quanh.

Tuy còn chưa thấy điều gì khác thường, nhưng Trương Hoán lại cảm thấy bằng trực giác rằng Thôi Viên không thể không có sắp xếp. Y suy nghĩ giây lát, đoạn xoay người rẽ vào một cửa hiệu nhỏ nằm trong một con hẻm khuất nẻo. Chủ hiệu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi. Nhìn thấy cửa hiệu buôn bán ế ẩm, y đang mặt mày ủ rũ đờ đẫn nhìn về con đường lớn.

Trương Hoán đi vào cửa hiệu. Chủ hiệu lập tức cười chào đón, "khách nhân muốn chọn thứ gì?"

Trương Hoán mỉm cười, lấy ra một tấm phi phiếu một trăm xâu tiền từ chiếc túi ở hông. Đó là lộ phí mà Trương gia phát cho mỗi con cháu vào kinh tham gia thi cử. Tấm phi phiếu bị ngấm nước đã khô lại, có phần nhăn nheo.

Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến sự sùng bái của chủ hiệu đối với Trương Hoán. Đó là số tiền mà y phải buôn bán một năm mới thu lời được. Y nuốt nước bọt hỏi, "ngài là...?"

Trương Hoán xé tấm phi phiếu thành hai nửa, đưa một nửa cho chủ hiệu, đoạn cười nói: "Gửi giúp tôi một bức thư, nửa còn lại sẽ là của ông."

Chủ hiệu sững sờ. Y vân vê nửa tấm phi phiếu, bối rối nhìn Trương Hoán. Trương Hoán cười, không giải thích thêm. Hoán tiện tay nhặt một cây than củi lên, mau chóng viết lên một tờ giấy mấy câu cho Trương Nhược Hạo, rồi đưa cho chủ hiệu nói: "Hãy gửi theo địa chỉ ghi ở bên trên. Sau khi xong việc, nửa tấm phi phiếu còn lại thuộc về ông."

Nói đoạn, y lách mình ra khỏi cửa sau của cửa hiệu. Lại băng qua mấy con hẻm nhỏ, Trương Hoán từ từ đến gần cổng của phường Tuyên Dương. Rất nhiều binh sỹ đã xuất hiện canh giữ ở cổng. Mỗi người đều cầm một bức tranh chân dung trên tay, đang thẩm tra từng người ra vào. Một thị vệ của Thôi Viên bỗng nhìn thấy Trương Hoán, trong mắt lóe lên một nét khác lạ.

Trương Hoán liền quay đầu rời đi, đồng thời tăng tốc. Lúc này y đã cảm thấy đằng sau có người nhìn chằm chằm mình, giống như chiếc bóng bám theo sít sao. Y bắt đầu ra sức trốn chạy. Tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa tia chớp. Lúc này đã không chỉ có một kẻ đuổi theo y, mà là mười hai người. Chúng đều có võ nghệ cao cường, bước chân nhanh nhẹn. Bọn chúng như thể chiếc lưới tung ra, chặn mọi lối thoát của Trương Hoán.

Trương Hoán không quen thuộc địa hình. Y xông ra một con hẻm nhỏ, chạy ngoặt sang một con đường lớn rộng rãi. Nhưng chỉ chạy hơn trăm bước, y liền dừng lại, phía trước là ngõ cụt.

Không đợi y quay đầu, từ chóp tường, từ sau lưng, từ trong cửa hiệu, từ bốn phương tám hướng đều có người nhảy ra. Kẻ nào kẻ nấy đều cầm kiếm sắc, vây chặt lấy y. Tối qua nhảy xuống sông y đã đánh rơi đao. Trương Hoán không còn vũ khí để liều mạng đánh giết lần cuối.

Lúc này, một người trung niên chắp tay với Trương Hoán nói: "Tướng quốc căn dặn, nếu ngươi ngoan ngoãn không chống cự thì bọn ta có thể lễ phép dắt đi ; nếu ngươi chống cự không tuân, hừ hừ!"

Trương Hoán giơ tay cười nói: "Đã có thể đối đãi lễ phép, vì sao ta không tuân chứ?"

Lúc này, vài trăm kỵ binh đã phóng đến. Trương Hoán bị bịt mắt, áp giải vào trong một xe ngựa, rồi bị đưa đi dưới sự bảo vệ chặt chẽ của vài trăm kỵ binh và mười hai kiếm khách.

Bằng trực giác, y cảm thấy đi không bao xa đã xuống xe, rồi lập tức bị đưa vào một gian phòng bị khóa chặt. Gian phòng thực ra là một chiếc lồng sắt khổng lồ. Trước sau trái phải, trên trên dưới dưới đều bị quấn kín bằng những dây sắt to bằng cánh tay. Kẽ hở chỉ rộng hai tấc. "Ầm ầm!" Cửa sắt đóng chặt. Trong gian phòng tối om. Nắp lồng sắt lập tức được hạ xuống kêu ken két. Khi xuống đến cách sàn một khoảng bằng chiều cao nửa con người, nó mới dừng lại. Lúc này người trong lồng sắt đã không tài nào đứng thẳng.

Trương Hoán chưa chợp mắt đã hai ngày hai đêm. Giờ đây y rốt cuộc đã có thể thảnh thơi nằm xuống. Không lâu sau, y đã ngủ khò khò.

...

Trời dần về xế chiều. Thôi Viên nghe nói con gái đã trở về, lập tức thoái thác bữa tiệc xã giao tối nay mà vội vã về nhà. Vừa vào phủ là liên tục có người báo tin cho lão, "tiểu thư đã về!"

Tất cả mọi người đều biết, đại tiểu thư còn quý giá hơn cả con mắt của lão gia. Xông thẳng đến viện sau, Thôi Viên không nhẫn nại nổi nữa mà gọi lớn: "Ninh nhi, con ở đâu?"

Đã tắm rửa xông hương và thay một bộ quần áo mới, nghe thấy tiếng gọi của phụ thân, Thôi Ninh chạy xuống từ lầu thêu thùa. Nàng chạy đến quỳ xuống trước mặt phụ thân, khóc nghẹn ngào.

Thôi Viên đau xót nâng con gái dậy. Thấy mặt nàng gầy gộc hơn, trên cổ có một ngấn máu mảnh, lão căm hận trong lòng, không khỏi cắn răng nghiến lợi nói: "Dám bắt con gái ta, ta nhất định phải chặt Trương tiểu tặc thành muôn đoạn!"

Thôi Ninh hoảng sợ nhảy dựng lên, vội xua tay nói: "Phụ thân, Trương công tử là ân nhân cứu mạng con. Đừng trách oan y!"

Thôi Viên nghi hoặc ngắm nhìn kỹ lưỡng con gái. Vết thương trên cổ nó vẫn còn, mà nó lại nói Trương Hoán là ân nhân cứu mạng. Chuyện này là thế nào?

"Vì sao con che chở cho hắn như vậy?"

"Phụ thân, người thật sự muốn ra tay với con là Vi thế thúc!" Thế là Thôi Ninh kể ngắn gọn lại chuyện Trương Hoán thả nàng ra sao, sau đó gặp phải Vi Ngạc, y muốn giết nàng, nhưng được Trương Hoán kịp thời cứu thoát. Cuối cùng nàng cầu xin: "Tuy Trương công tử bắt con, nhưng y cũng cứu con, có thể nói là lấy công chuộc tội. Phụ thân, người hãy tha cho y nhé!"

"Vi Ngạc ư?" Thôi Viên cười lạnh. Vi Ngạc sẽ trở mặt với lão là chuyện đã được dự đoán.

"Phụ thân, xin người hãy tha cho y!" Thôi Ninh thấy sắc mặt phụ thân khi u ám khi sáng ngời, lại khẩn nài lần nữa.

Thôi Viên cúi đầu nhìn con gái. Lão là người từng trải, há có thể không nghe ra giọng điệu bênh vực của Thôi Ninh đối với Trương Hoán. Lão hừ lớn, "ta thấy con mê muội đầu óc rồi!"

Thôi Viên liền quay người bỏ đi. Đi được hai bước, lão lại quay đầu nói: "Từ giờ trở đi, con không được đi đâu cả. Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đi tham dự yến tiệc mà Sở gia tổ chức riêng cho con."

"Còn cả các ngươi, các ngươi dám để tiểu thư ra khỏi phủ một bước, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi!"

Thôi Viên lạnh lùng quét nhìn mấy a hoàn già, rồi sải bước đi về viện trước.

...

Thôi Viên quay lại viện trước. Lão không vào phòng mình mà rảo bước đi về viện Đông. Băng qua vài cửa, lão đến trong một tiểu viện được canh phòng nghiêm ngặt. Vừa vào cửa, kiếm khách trung niên nọ lập tức quỳ một chân hành lễ với lão nói: "Bẩm Tướng quốc, Trương Hoán đã bị bắt nhốt trong phòng sắt."

"Ta đã biết. Ngươi đi lĩnh thưởng đi!"

"Cảm ơn Tướng quốc!"

Thôi Viên không dừng bước chân, đi thẳng vào gian ngoài của phòng sắt. Mấy gia tướng canh giữ phòng sắt vội tiến lên hành lễ: "Kính chào Tướng quốc!"

Thôi Viên gật đầu hỏi: "Hắn ra sao rồi?"

"Bẩm Tướng quốc, từ buổi chiều bị bắt, hắn ngủ say suốt đến giờ chưa tỉnh!"

"Có chuyện như vậy ư?"

Thôi Viên hết sức kinh ngạc. Bị nhốt trong lồng sắt tối đen không thấy mặt trời, rất nhiều người sẽ mau chóng suy sụp tinh thần, cho dù có thể kiên trì được, cũng sẽ cực kỳ căng thẳng. Nhưng Trương Hoán lại đang ngủ ngon lành bên trong, đây là chuyện lần đầu lão nghe được. Thảo nào y dám tập kích trọng địa cất giữ lương thảo của quân Hồi Hột, quả nhiên không hề tầm thường.

Lão thấy một chiếc khay được đặt trên chiếc bàn bên cạnh, trên khay có những đồ vật linh tinh, bèn đi sang hỏi: "Những đồ này là của hắn sao?"

"Vâng! Toàn bộ đồ vật trên người hắn đều ở đây."

Trên khay có một ít tiền đồng, Thôi Viên gạt ra, nhặt lên một tấm bảng nhỏ bằng đồng, mặt phải có hai chữ 'Hà Đông', mà mặt trái có khắc hai chữ 'Trương Hoán'.

"Quả nhiên là con cháu Trương gia, nhưng chỉ là con vợ lẽ!" Thôi Viên lẩm bẩm cười. Con cái chi chính của Trương gia dùng bảng bạc, mà con trai trưởng dùng bảng vàng, chỉ con cái chi phụ mới dùng bảng đồng.

Thôi Viên ném tấm bảng đồng xuống lại chiếc khay. Lão chợt nhìn thấy trên khay còn có một miếng ngọc. Nhìn ra miếng ngọc không phải vật phẩm tầm thường, lão nhặt nó lên. Ngọc vào tay ấm áp nhẵn mịn, bên trên không có chút màu sắc lai tạp, quả thật là một miếng ngọc đẹp thượng hạng. Lão lật miếng ngọc lại. Chỉ thấy mặt sau có gắn một tấm bảng nhỏ bằng vàng, bên trên có khắc hai chữ nhỏ xinh xắn 'Vãn Lan'.

"Sở Vãn Lan!" Thôi Viên buột miệng thốt ra. Sở Vãn Lan là em gái ruột của Sở Hành Thủy, năm xưa được xưng là Thế gia đệ nhất mỹ nhân. Thôi Viên lão cũng từng hâm mộ bà. Nhưng hai mươi ba năm trước bà đột nhiên mất tích, ngay cả Sở gia cũng không biết bà ở đâu. Chuyện đó đã trở thành một vụ án không có manh mối lúc bấy giờ, khiến cho biết bao người, kể cả Thôi Viên, đau khổ buồn bã. Nhưng sau này Thôi Viên mới dần dà hiểu ra, nội bộ Sở gia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên đã lấp liếm tin tức.

Miếng ngọc này đột nhiên xuất hiện khiến Thôi Viên sửng sốt khôn nguôi. "Miếng ngọc của Sở Vãn Lan sao lại ở trên người của Trương Hán. Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Chẳng lẽ là..."

Trương Hoán chừng hơn hai mươi tuổi, mà Sở Vãn Lan mất tích vào hai mươi ba năm trước, "chẳng lẽ bọn họ là mẹ con sao? Nhưng Trương Hoán là con cháu chi phụ của Trương gia, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Vốn định tới trừng phạt Trương Hoán, nhưng giờ lại bị nỗi hiếu kỳ quá đỗi thay thế, Thôi Viên thu lấy miếng ngọc rồi vội vã đi về phòng sách trong của lão.

...

Ủng hộ với 5s và 1 click! ()

Dracupi

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5765 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5290 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5020 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4600 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4525 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4480 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter