Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
  3. Chương : 80

Chương : 80

Tác giả: Nam Phong Ca

Thanh Lang đi tới bên cạnh Trình Tuyết Tường, cười cười với hắn. Trình Tuyết Tường cũng mỉm cười đáp lại. Trong bóng tối chỉ nhìn thấy hai hàm răng trắng lộ ra, sau đó hai người liền quay đi mỗi người một việc.

Quân Thư Ảnh còn đang toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn những bức bích hoạ đơn giản đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúng tựa hồ là được sắp xếp theo quy luật. Quân Thư Ảnh nhận diện bức họa thứ nhất, căn cứ vào đó để nhìn lần lượt, cũng không quá khó hiểu ý tứ của chúng.

Bức họa thứ nhất vẽ một một đám hung thần ác sát, đang bắt bớ một nhóm người gầy yếu nơm nớp lo sợ làm nô dịch, hẳn là đang mô tả cảnh Liên Sơn tộc bị Vô Cực sơn trang công hạ.

“Thoạt nhìn những bức họa này cũng không quá cũ, rất có thể là do ba vị trưởng lão Liên sơn tộc sau khi bị nhốt ở đây đã vẽ ra.” Thanh Lang nói.

“Bọn họ vẽ những bức họa này để làm gì?” Trình Tuyết Tường nói, “Nếu ngày hôm nay không phải chúng ta vào được đây giải cứu bọn họ, không phải Thư Ảnh phát hiện ra thì những bức họa này nào có ý nghĩa gì nữa?”

“Với tính cách vô tư của Liên Sơn tộc nhân thì mục đích ba vị trưởng lão vẽ những bức bích họa này có lẽ không phải vì tự giải thoát.” Thanh Lang đáp lời.

Nếu không phải tự giải thoát, vậy chỉ có hai khả năng.

Một là, đây là một cách ghi chép lịch sử của Liên Sơn tộc. Nếu là như vậy, đại khái sẽ không cần khó hiểu như vậy đi, lại còn phải thiết hạ cơ quan để bảo vệ chúng.

Vậy chỉ còn một khả năng, trong những bức họa này, hẳn là chứa bí mật của Liên Sơn tộc nhân. Trưởng lão thiết hạ cơ quan, nhất định là không muốn những bí mật này rơi vào tay những kẻ cư tâm khó dò. Cơ quan lại được thiết lập đặc biệt ở chỗ, sau khi trưởng lão được cứu ra ngoài mới bắt đầu khởi động, chắc hẳn cũng là vì muốn lựa chọn người cứu giúp phải là những người thật lòng thật dạ.

Như vậy có thể nói đây là một mánh khóe đơn giản đến nỗi ngây thơ, đúng với bản chất của một sơn tộc, mặc dù trưởng lão có niên kỷ thì tâm nhãn cũng chỉ như vậy mà thôi. Thanh Lang sờ cằm, không khỏi có chút cảm khái.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu những bức bích họa này có thể bao hàm mấu chốt cứu vớt Liên Sơn tộc nhân thì đối với việc giải độc trong người Sở Phi Dương ắt hẳn cũng  sẽ có ích.

Quân Thư Ảnh là người cẩn thận, có thể đạo nghĩa không chùn bước mà chạy ngược lại, nhất định là cũng nghĩ tới điểm này.

Cũng chỉ có những sự tình liên quan đến Sở Phi Dương, mới khiến y để tâm để bụng như vậy đi.

Quân Thư Ảnh tiếp tục nhìn xuống. Trên bức bích họa thứ hai vẽ một một gốc cây đại thụ cao ngất, một nữ nhân cùng một tiểu nữ hài. Nữ nhân từ giữa gốc đại thụ lấy ra một vật gì đó, đút cho tiểu nữ hài ăn. Đại thụ sau đó khô héo.

Trình Tuyết Tường nói: “Đây chính là gốc thụ thần của Liên Sơn tộc. Cao đại phu đã nhìn qua, tuy rằng cành lá sum sê nhưng gốc cây đó lại không mấy đặc biệt.”

“Nhìn ý tứ của bức bích họa này thì gốc cây kia nhất định có chỗ không tầm thường. Trong bức họa mô tả gốc bị khô héo, có thể là muốn ám chỉ nó đã mất đi công hiệu vốn có.” Hai mắt Quân Thư Ảnh trong bóng đêm phát ra quang mang nhu nhuận, như chứa đựng biết bao vì tinh tú, “Thời điểm bọn họ vẽ bức họa này nhất định là nhiều năm về trước, lúc Vô Cực sơn trang vừa mới công phá Liên Sơn tộc, tiểu nữ hài này hẳn là Thánh Cô khi đó. Nàng vì muốn luyện tập tinh thần chi lực của Liên Sơn tộc nhân nên phải ăn thứ gì đó bên trong gốc thụ thần.”

Tiếp tục nhìn xuống phía dưới, trong bức bích họa thứ ba, một đám người cao tráng đang ép một nhóm người gầy yếu phải uống một thứ dược chất màu đen, xuống chút nữa, là một nhóm người với bộ ngực đã bị thối rửa chuyển thành đen, đau đớn chịu không thấu mà cong cái lưng ốm yếu lên.

Trong bức bích họa thứ tư, tiểu nữ hài kia lại xuất hiện. Nàng từ trên gốc thụ thần bẻ xuống một cành rồi cắm xuống đất. Mỗi một ngày vào lúc mặt trời mọc sẽ lấy máu tưới lên đó, thời điểm trăng lên lại đứng ở đó ngâm xướng. Sau bảy ngày bảy đêm thì nhổ cành cây đó lên, cho Liên Sơn tộc nhân ăn.

Bức bích họa cuối cùng, là cảnh tượng một nhóm người Liên Sơn tộc nhân đang quỳ lạy dưới gốc thụ thần, vết thương trước ngực bọn họ đều đã biến mất.

Xem xong năm bức bích hoạ, ba người liền rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Thanh Lang mới mở miệng nói: “Đây là ý gì? Thụ thần có thể giải độc, nhưng thụ thần đã chết, phải lấy máu cùng với tiếng ngâm xướng của nha đầu kia mới có thể cứu sống gốc cây đó?”

Trình Tuyết Tường cũng nói: “Hẳn là ý tứ này.”

“Nói đùa sao?” Thanh Lang nói, “Nếu chỉ dùng máu thôi thì không nói, cùng lắm thì đè nha đầu kia ra lấy máu. Đằng này lại còn ngâm xướng, mà phải ngâm xướng bên cạnh cành cây và ngâm xướng bảy ngày bảy đêm. Hơn nữa chúng ta không thể dùng kế sách khiến nàng sinh nghi. Một khi nàng không nguyện ý thì phải dùng biện pháp nào mới khiến nàng chịu mở miệng? Nha đầu kia không có được người trong tâm tưởng, coi mọi người đều là kẻ thù, ta thấy nàng so với Vô Cực trang chủ còn cố chấp hơn. Ngay cả thủ đoạn uy bức lợi dụ cũng không có tác dụng.”

Quân Thư Ảnh còn đang trầm mặc, trong bóng tối nhìn không rõ thần sắc trên khuôn mặt y.

Thanh Lang suy nghĩ một chút, lại sờ cằm nói: “Bất quá nàng cũng không phải là vô dục vô cầu, nàng chẳng phải một lòng muốn có được Sở huynh hay sao?”

Trình Tuyết Tường liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh một cái, thở dài nói: “Thanh huynh, bây giờ không phải là lúc nói bậy. Bích họa cũng đã xem xong rồi, giờ trước tiên phải nghĩ biện pháp thoát ra ngoài.”

Quân Thư Ảnh đột nhiên nói: “Ta biết cách ra ngoài.” Nói xong lại mò mẫm lên vách động, hướng tới ba cái rãnh lớn lúc trước.

Thanh Lang dường như có chút bất ngờ đối với việc Quân Thư Ảnh nói có biện pháp thoát ra ngoài. Người này bình thường rất thờ ơ nhưng mỗi khi thực sự nghiêm túc thì sẽ hết sức cơ trí, bằng không năm đó làm sao có thể được lão giáo chủ sủng tin như vậy.

Thanh Lang tiếp tục nói: “Trình huynh sai rồi, này làm sao gọi là nói bậy chứ. Đối thủ tiếp tục cương ngạnh, nhưng chỉ cần hắn còn một chút vọng tưởng thì vẫn có cách dắt dụ hắn vào tròng. Người mà, chính là có một khía cạnh đơn giản như vậy.”

Trong lúc Thanh Lang ba hoa, Quân Thư Ảnh đã tìm được những khắc ngấn ở bên trong ba cái rãnh lúc trước.

Lúc trước y đã cảm thấy những ngân tích này là do con người tạo ra, nhưng mà không biết mục đích là gì, giờ phút này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cơ quan trong sơn động này cũng không phải muốn vây khốn những người đến đây, mà mục đích đơn giản chỉ là muốn huỳnh quang trên những bức bích họa bí mật được phô bày ra trước mắt, như vậy phương pháp ra ngoài nhất định cũng không khó.

Tam phái đệ tử đã kiểm tra kỹ lưỡng, y cũng đã xem xét lại một lần, duy chỉ có những khắc ngấn này là khác thường, vậy cơ quan để đi ra ngoài hẳn là nằm ở chỗ này.

Trong bóng đêm Quân Thư Ảnh dùng đầu ngón tay thuận theo ngân tích kia mò mẫm khắp nơi, đó tựa hồ là một ký hiệu trong một trận pháp thông thường. Y khẽ đẩy nội lực lên đầu ngón tay, ấn xuống chính giữa nét khắc, sau đó lại di chuyển ngón tay, miết rộng ra khắp nơi.

Cuối cùng cũng miết hết một đường, sau một lát, từ cửa động đột nhiên truyền đến một tiếng ầm ầm vang vọng.

Ba người không ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến cửa động.

Ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài động chiếu vào, thuận theo cự thạch chậm rãi mọc lên, phạm vi chiếu sáng càng lúc càng rộng ra.

Ánh trăng vừa mới xấm chiếm bóng tối lập tức có một đạo hắc ảnh vọt đến trước mặt Quân Thư Ảnh.

Ngay sau đó bị một vòng tay ấm áp vững chãi ôm trọn lấy.

_____________oOo_____________

Lời tác giả:

Lang oa: Sở huynh, ngươi biết không, so với cơ quan để ra ngoài của trưởng lão Liên Sơn tộc thì tổ sư gia Thanh Phong phái nhà ngươi quả thực quá hung hiểm!

Sở oa: … Quân nhi, ngươi tới đi.

Quân oa: Nói với Vân Thâm, phần giải dược cho Thanh Lang kia không cần chuẩn bị nữa.

Thanh Phong phái tiểu đệ tử phất cờ: Quân công tử phái chúng ta uy vũ!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5848 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5338 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5067 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4657 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4591 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4579 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter