Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hành Giả Ký

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hành Giả Ký
  3. Chương 23 : Lạc Nhạn

Chương 23 : Lạc Nhạn

>Trên con đường lớn của Vọng Thiên thành, tiểu sa di Giới Minh đang đi khất thực với sư phụ của mình, hòa thượng Giới Tuệ. Giới Minh ánh mắt tò mò nhìn ngắm các gian hàng người người qua lại tấp nập. Sư phụ của hắn, hòa thượng Giới Tuệ lắc đầu nhìn hắn. Lão hi vọng hắn có thể vượt qua lần thử thách này rồi cũng lão trở về Bồ Đề tự. Lão đưa cho Giới Minh một túi linh thạch cùng một xấp ngân phiếu: "Con ở nơi này một thời gian. Sau khi Tiên Tâm luận đạo kết thúc, ta sẽ đến gặp con." Giới Minh ngẩn ngơ cầm linh thạch và ngân phiếu trong tay. Hắn không hiểu vì sao sư phụ hôm nay lại dễ dãi như vậy, còn giao tiền cho hắn. Hắn vừa định hỏi lý do thì sư phụ của hắn đã phá không mà đi, hoàn toàn biến mất. Giới Minh luôn nghĩ rằng nếu không có sư phụ thì hắn có thể tự cho chạy chơi khắp Vọng Thiên thành, sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng khi sư phụ hắn vừa rời khỏi thì hắn lại cảm thấy lạc lõng. Trong chốc lát, thế giới xa lạ trở nên càng lúc càng ồn ào, hắn ngồi xuống đất lấy tay che kín tai của mình. Nhưng bởi vì huyết mạch của Hắc Dực Bức vương, cho dù cố che đậy đến mấy thì âm thanh bên tai của hắn càng lớn. Giới Minh hoảng sợ, hắn lấy năm sáu bình linh dược ra nuốt cạn, sau đó ôm đầu, ngồi lá bồ đề, bay ra khỏi Vọng Thiên thành. Cảm thấy âm thanh bên tai thuyên giảm, hắn mừng rỡ, tiếp tục cắm đầu bay nhanh về phía trước. chừng một nén nhanh sau, âm thanh bên tai hoàn toàn biến mất thì hắn mới ngưng lại, thở phào. Thế nhưng lúc ngẩn đầu lên thì hắn chỉ muốn khóc: Trước mặt Giới Minh là một con rắn hổ mang khổng lồ. Con rắn quấn quanh một ngọn núi; mắt rắn nhìn chằm chằm vào một chiếc thuyền ở trên không. Trên thuyền có một nhóm người mặt áo bào vàng, thêu hình một đỉnh núi huyền phù trong mây vụ. "A! Thì ra là các vị thí chủ của Vô Song lĩnh đang hàng yêu trừ ma". Giới Minh trong lòng thầm cổ vũ cho các sư huynh của Vô Song lĩnh. Lúc này, con rắn khổng lồ mở miệng, một giọng nói non nớt bi phẫn vang lên: "Các người là tiên nhân, vì sao lại phải giết dân làng nghèo khổ? Lúc tiên nhân các người bay ngang qua thôn, chúng ta đều quỳ xuống bái lạy mà. Vì sao?! Lạc Nhạn thôn chúng ta đã làm sai điều gì?" A Ngưu, lúc này đang ở bên trong rắn hổ mang khổng lồ, nhìn quanh Lạc Nhạn thôn, đâu đâu cũng là xác chết của dân làng bị kiếm đính trên mặt đất. Hầu hết bọn họ đều còn đang ở trong tư thế bái lạy. Ở trước một ngôi nhà tranh mái lá cuối thôn là xác của gia gia hắn, đang ngửa mặt lên trời, lệ chảy đầy mặt. Lúc kiếm chuẩn bị đóng đinh hắn thì bức tượng mà Huyền Tĩnh cho lúc trước bỗng tỏa sáng, biến thành một con rắn hổ mang khổng lồ bao phủ hắn. Phi kiếm đâm xuống chỉ để lại một vết trầy nhỏ trên da rắn. Thanh niên dẫn đầu nhóm người trên thuyền không để ý đến con rắn khổng lồ, ra lệnh cho các huynh đệ của hắn: "Nhanh giết nó! Hôm nay, chúng ta còn phải hạ xuống Điên Đảo Thiên Địa trận ở nhiều nơi khác." Giới Minh ở trong rừng nghe đến đây thì tay chân bủn rủn. Tuy hắn không biết Điên Đảo Thiên Địa trận có tác dụng gì, nhưng hắn biết đám người Vô Song lĩnh này đang giết người để lập một trận pháp tà ác nào đó. Giới Minh rất nhác gan nhưng các La Hán ở Bồ Đề tự luôn dạy hắn phải có lòng từ bi, thấy chết không được làm ngơ. Mặc dù hai hàm răng của hắn va vào nhau lạch cạch, Giới Minh vẫn lấy hết can đảm đạp lá bồ đề, bay lên trên không, ngăn cản chiếc thuyền kia. "Các vị thí chủ Vô Song lĩnh, bần tăng là Phật tử của Bồ Đề tự, ngôi làng này có duyên với một vị La Hán của tự, mong các vị thí chủ nể mặt Bồ Đề tự mà bỏ qua cho nơi này." Giới Minh hi vọng dùng uy danh của Bồ Đề tự có thể dọa chạy những người này. "A ha ha ha! Thì ra là một tiểu sa di của Bồ Đề tự. Hơn 5000 năm trước, lúc ta còn tại thế, một trong các thú vui của ta là bắt mấy tên La Hán của Bồ Đề tự rồi dùng đủ biện pháp tra tấn, lăng nhục để bọn chúng nhập ma." Giới Minh không hiểu vì sao tên thanh niên tuấn tú chừng 25 tuổi này lại nói cái gì 5000 năm trước lúc còn tại thế. Thanh niên kia rõ ràng là còn sống, sinh cơ dồi dào, sinh mệnh trẻ trung. Giới Minh còn chưa hoàn hồn thì một đạo kiếm khí đã chém tới. Tuy Giới Minh có thể sử dụng thần thông để tránh né, nhưng bởi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chiến đấu, khả năng phản ứng của hắn vô cùng kém. Một kiếm kia cắt rời tay phải của hắn. Giới Minh nhìn cánh tay của mình rớt xuống, tâm thần hoảng loạn, thần thông tán đi, hắn rớt xuống đất, bò trên mặt đất, la hét thảm thiết. Thanh niên kia thì khoái chí cười, hỏi: "Thế nào? Đã hối hận chưa? Nếu ngươi không đứng ra thì đâu có phải bị mất một cánh tay." Thấy Giới Minh bị chém mất một tay, đang nằm run rẩy trên mặt đất, A ngưu há to miệng nuốt Giới Minh vào rồi quay người bỏ chạy. Hắn vừa cảm nhận được công đức có sẵn trong bức tượng sau khi cứu hắn một mạng thì đã sắp cạn kiệt, chỉ còn cách phải nhanh chóng bỏ chạy. Thế nhưng A ngưu không ngờ rằng, tiện tay cứu Giới Minh lại giúp hắn một bước lên trời. Giới Minh có Phật chủng, đã từng tu hành từ vô lượng kiếp trước, hắn còn có cơ duyên thành Phật ở kiếp này. Có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ. Nếu đúng vậy thì công đức từ việc cứu Giới Minh còn hơn xây 7 vạn tháp phù đồ. Cả người của con rắn tỏa ra ánh sáng vàng óng, thân thể co lại một vòng, tốc độ nhanh hơn trước gấp chục lần. "Lại là một tên Phật tu." Người thanh niên kia nghiến răng. Những thanh phi kiếm cắm trên mặt đất của Lạc Nhạn thôn bay trở về, có vài thanh còn mang theo cả xác chết dân làng. Hắn chỉ tay về phía rắn hổ mang đang bỏ chạy, hét lớn: "Vạn kiếm lăng trì!" Những thanh phi kiếm bay lượn trên không trung, theo những quỷ đạo khác nhau, bắn về phía A Ngưu. Tuy được công đức gia trì, nhưng thanh niên kia là một chân tiên hàng thật giá thật, rắn hổ mang lập tức bị tùng xẻo, nổ tung thành vô số tia sáng công đức. Những tia sáng vậy mà hóa thành những đóa hoa bồ công anh vàng rực bay lượn giữa bầu trời. A Ngưu một tay ôm Giới Minh, một tay nắm lấy một bông bồ cồng anh nhẹ rơi xuống dòng sông ở dưới chân núi. Một con cá chép dài 3 mét đang nằm ngủ dưới đáy sông lúc này mở mắt nhìn lên. Chần chừ một lát, con cá to lớn bơi nhanh tạo thành một vòng tròn, những con cá chép khác cũng bơi theo sau, nước sông xoay tròn rồi dâng lên cao trở thành một vòi rồng to lớn, cuốn A Ngưu và Giới Minh vào trong rồi trở về đáy sông. Gương mặt của vị thanh niên kia trở nên dữ tợn. Hắn không ngờ hai thằng oát con vậy mà lại có thể tiếp một chiêu của hắn mà không chết. "Chỉ là một con thủy quái mà cũng muốn cứu người từ tay của bản tiên." Hắn đang muốn tấn công một lần nữa, diệt sạch mấy con gián sống dai kia thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thủy quái không thể cứu vậy nếu thêm ta thì thế nào?!" Người lên tiếng là một nữ nhân chừng 20 tuổi, mặc phục sức trắng tinh, trang điểm thanh thoát, dung nhan tuyệt mỹ nhưng không ủy mị mà lại sáng lạng, bừng bừng thần thái anh khí. Quay đầu nhìn lại, người thanh niên giật mình. Nữ nhân kia chỉ có tu vi Tiên Tâm vậy mà có thể không ai hay biết lại gần thuyền của hắn. Hắn nheo mắt nhìn cô gái, tay cử động nhẹ, một vạn thanh phi kiếm ở phía sau lưng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. "Ngươi là ai?" "Lãnh Nguyệt Cốc, Bất Kiến Huyết - Lệ Băng." "Hay cho đại danh Bất Kiến Huyết. Nếu ngươi chưa từng thấy máu thì hôm nay ta sẽ giúp ngươi một tay, để ngươi nhìn cho rõ máu của mình." Nói rồi, một vạn phi kiếm lướt qua người hắn, đâm về phía Lệ Băng. Thế nhưng khi tất cả phi kiếm cách nàng chừng hơn chục bước thì đều dừng lại, bất động giữa không trung. Trên thân kiếm còn phủ một lớp băng sương. Thanh niên của Vô Song lĩnh ngẩn ngơ, điều động linh lực, muốn đẩy phi kiếm lao tới, nhưng vẫn vô dụng. Những tên đồng bọn thấy vậy thì lập tức đứng thành một hàng sau lưng người Thanh niên, đặt tay lên vai nhau, rồi chuyển hết linh lực cho vị thanh niên kia. Cùng thời khắc này, viên ngọc châu đeo trên cổ của Lệ Băng tỏa sáng, linh lực xung quanh nàng tụ thành một bức tường băng to lớn chắn trước người của nàng, trong bức tường còn có một con rồng trắng uốn lượn. Phi kiếm đâm vào tảng băng vậy mà hoàn toàn bị băng hóa rồi rơi hết xuống đất. Thanh niên phất nhẹ tay, phi kiếm không có phản ứng. Thấy vậy, hắn vung mạnh tay, phi kiếm vẫn làm thinh. Mặt hắn đỏ lên vì thẹn. Hắn gằn giọng: "Một tiểu Tiên Tâm mà cũng muốn khống chế phi kiếm được rèn từ huyền thiết vạn năm của bản Tiên sao?!" Nói xong thì hắn vung tay, làm một loạt thủ pháp phức tạp, sau đó hay tay vung tròn như quạt máy, hắn quát lớn: "Cuồng Ma Chi Kiếm!" Lệ Băng vẫn đứng yên chờ hắn thi pháp. Đồng bọn của hắn thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Một chén trà sau, một vạn thanh phi kiếm vẫn đồng loạt đòi về hưu. Lệ Băng lúc này nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Máu của ngươi màu gì? Nếu trả lời đúng, ta sẽ để ngươi rời đi." Tên thanh niên kia hiện giờ vô cùng hối hận. Ở kiếp trước hắn được người đời xưng tụng Vạn Kiếm chi ma, cảnh giới Thượng Thần, người người kính sợ. Thế mà giờ lại bị một tu sĩ Tiên Tâm cảnh đe dọa. Hắn hận mình quá coi trọng bản thân, khinh thường thiên hạ. Sau khi đoạt xá, trở về từ Mê Trì địa ngục, hắn vốn nên hảo hảo ở Vô Song lĩnh tu tập đề thăng cảnh giới, không nên chạy ra ngoài. Thế nhưng trên đời nào có thuốc hối hận. Hắn siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt, máu tươi chảy ra. Hắn giơ bàn tay lên đưa về phía Lệ Băng: "Máu của ta là màu đỏ." Vị đại sư tỷ của Lãnh Nguyệt Cốc lúc này mới nở một nụ cười hiếm thấy, nàng lấy tay che miệng: "Ngươi đoán sai rồi!" Viên Băng Long châu trên cổ Lệ Băng phát sáng, khuôn viên nửa dặm hoàn toàn bị đóng băng, thời gian như ngừng lại. Thanh niên ở trên thuyền vẫn giữ nguyên bộ dáng giơ tay về phía trước, đôi mắt vô thần, không còn sinh cơ. Lệ Băng lạnh nhạt, "Tuy ta bẩm sinh đã mù lòa. Nhưng ta vẫn thấy máu của ngươi rõ ràng là màu đen." - Trẻ nghèo vui sống cuối thôn, Tiên nhân giá đáo, thành bồn máu tươi. - Tiểu sa di Giới Minh dễ thương đã vào hội cụt tay với Thương Lục trưởng lão. Gia gia hiền lành của thôn Lạc Nhạn cũng đã mất. Đau lòng quá! T_T Các đạo hữu nhấn thích khích lệ ta viết nào!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5879 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5370 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5093 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4689 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4620 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4613 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter