Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Kẹo Đường

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Kẹo Đường
  3. Chương 13: Bảo vệ và giúp đỡ

Chương 13: Bảo vệ và giúp đỡ

Ngân Tâm cật lực thu dọn những thứ mọi thứ, sắp xếp lại ngay ngắn, đâu vào đó rồi mới đi tắm. Cô cầm hộp bánh ngọt, một chai giấm táo và một cốc nước ra trước sân nhà, ngồi bịch xuống chiếc ghế dài đầy mệt nhọc. Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm hết cả người, rồi mới xoa tay bốp chân, tự chăm sóc cho bản thân, xoa một ít giấm táo lên vài vết bấm tránh để nó càng đen hơn. May là lúc trước cũng có dự phòng một ít để có mà dùng khi có vấn đề tương tự như ngày hôm nay xảy ra, nếu không chắc là sẽ bị lộ hết mất. Cô nằm dài ra chiếc ghế dài, tay kê lên đầu, vừa ăn bánh vừa ngắm sao.

Thời tiết cuối tháng 8 đúng là mát mẻ, thoải mái hơn hẳn tháng 7 ói bức, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc đen mềm. Cô nhìn những ngôi sao nhỏ đang chiếu sáng lấp lánh trong bầu trời đêm tối mịt, rồi lại đưa đôi mắt u buồn nhìn sang mặt trăng ở một khung trời riêng, trông thật nổi bật! Cô bỗng nhiên lại nhớ về những ngày tháng có bố. Hôm ấy cũng là đêm đầy sao như hôm nay, cô đốt pháo dưới ánh trăng và ánh sao nhỏ, tung tăng ca hát chạy nhảy khắp sân nhà.

Tiểu Ngân Tâm ngây ngô phát hiện ra một khoảng khắc lạ, cô quay ra hỏi bố với bộ dạng thắc mắc của một đứa trẻ ngây ngô: "Bố ơi, sao mặt trăng lại đi theo con vậy ạ? Bố nhìn này, con đi đến đâu nó cũng đi theo con." Còn không quên thực hiện hành động chạy qua chạy lại để bố hiểu ý của mình.

Ông nhìn con gái với ánh mắt yêu chiều, bế cô lên tay chỉ lên mặt trăng, giải thích: "Bố phải giải thích như thế nào đây nhỉ? Con có thể hiểu mặt trăng là một hành tinh rất là to và sáng nhất trong đêm nên nó nổi bật hơn hẳn các vì sao và vật thể khác. Vì nó quá to nên chúng ta vẫn thường có cảm giác mặt trăng đi theo chúng ta khi ta di chuyển, nhưng thực tế thì mặt trăng cách Trái Đất chúng ta đến hơn 384.400km."

Cô ngây thơ hỏi: "Vậy nó to cỡ nào vậy bố? Có lớn hơn nhà của chúng ta không ạ?"

"Nó lớn bằng cả tỷ tiểu Tâm cộng lại." Ông hài hước nói.

"Thế thì sẽ đè chết con mất, không được đâu ạ!" Cô sợ hãi lắc đầu từ chối.

"Sẽ không có chuyện đó đâu! Con đừng sợ bố sẽ chống đỡ, bảo vệ cho con."

"Vậy các ngôi sao trên kia có rơi xuống con không ạ? Trên trời có nhiều ngôi sao quá, không giống mặt trăng chút nào."

"Mỗi ngôi sao đều tượng trưng cho một người nào đó đã mất trên thế giới này, họ sẽ trở thành một ngôi sao soi sáng và bảo vệ cho những người mà họ yêu thương. Họ sẽ luôn âm thầm theo dõi chúng ta, nó giống như một món quà mà thượng đế đã dành để an ủi mỗi người chúng ta."

"Nó ý nghĩa thế sao ạ? Thế chúng ta cũng phải trân trọng những ngôi sao ấy đúng không bố?" Cô chỉ lên trời mỉm cười hỏi.

"Phải! Chúng ta phải trân quý các vì sao và yêu thương bầu trời, trân trọng những giá trị mà chúng ta nhìn thấy. Có thể nó chỉ là một khoảng khắc bình thường mà chúng ta ngày nào cũng gặp. Ví dụ như là nhìn thấy mặt trời mọc tức là bắt đầu một ngày mới, nhìn thấy trăng soi sáng mỗi bước đi của chúng ta tức là kết thúc một ngày dài. Tuy đó chỉ là những điều hiển nhiên sẽ xảy ra nhưng chúng ta phải cảm thấy may mắn vì chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nó mỗi ngày."

"Vâng ạ! Phải học cách yêu thương và trân trọng ạ." Cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Còn phải học cách chấp nhận nữa Ngân Tâm à. Nếu một ngày nào đó bố cũng sẽ rời bỏ thế giới này biến thành một vì sao ở trên bầu trời cao kia thì con cũng đừng buồn mãi nhé! Chúng ta ai cũng phải học cách chấp nhận sự thật và vui vẻ sống tiếp, nếu như bố biến thành một ngôi sao thì bố vẫn sẽ dõi theo con mỗi ngày, ủng hộ những quyết định của con. Con phải sống thật mạnh mẽ và khỏe mạnh nhé tiểu Tâm!" Ông âm thầm căn dặn, khích lệ cô.

"Bố đừng nói như thế mà! Bố phải ở bên cạnh con lâu thật lâu." Cô nắm tay bố đôi phần không nguyện ý nói.

"Bố đừng làm ngôi sao, bố hãy trở thành một ông mặt trăng duy nhất trên bầu trời mà con nhìn thấy!"

"Tại sao con lại nghĩ như thế?"

"Bởi vì chỉ có như thế con mới có thể thấy bố rõ hơn, khi nào bố nhớ con thì phải sáng rực rỡ hơn nhé!"

"Vậy khi nào con sẽ nhớ bố?"

"Khi con nhìn lên bầu trời giống như bây giờ này! Con sẽ ngắm mặt trăng thật lâu."

Hai bố con cứ ngẩng đầu lên trời cao ngắm nghía, trò chuyện mãi cho đến khi Thanh Nhược dịu dàng đi ra nắm tay cô vào nhà cùng với bố.

"Hai bố con vào ăn tối nào!"

Nghĩ đến đây, khoé mắt cô rưng rưng rơi lệ, cô lau đi giọt nước mắt hạnh phúc thuộc về ký ức. Những ngày tháng yên bình ấy, cô mong ước trở lại biết bao. Cô ước mình lúc nào cũng vô tư như thế mãi thôi! Tiểu Ngân Tâm của ngày trước đã không còn ngây ngô, khờ dại nữa rồi, hoàn cảnh bắt cô phải trưởng thành hơn những gì cô tưởng. Chưa bao giờ cô nghĩ cuộc đời bây giờ lại chênh vênh đến thế! Trước đây cô mong lung nghĩ rằng có lẽ mẹ đã quá đau buồn vì sự ra đi của bố mà đôi xử có phần lạnh nhạt với cô, nhưng cô sai rồi. Không phải vì nỗi đau mà là vì sự tác động của một người ngoài lên mẹ khiến bà ấy từ bỏ máu mũ ruột thịt của mình. Bố cô từng nói rằng nhà chính là nơi giúp chúng ta chắn những cơn bão lớn, bảo vệ chúng ta nhưng sao cô không có cảm giác được tình thương trong ngôi nhà này, ngược lại khi vào bên trong ngôi nhà cô lại nhìn thấy cơn bão ấy ầm ầm dội lên cô, thật đau đớn và lạc lõng.

"Bố! Bố có thấy con không bố? Hôm nay mẹ bỏ lại con với những tên đầu to mặt lớn kia, họ ức hiếp con, còn đập vỡ chậu hoa của chúng ta nữa. Con sợ lắm bố! Mặc dù con đã tự mình chấn an bản thân vô số lần, tự tưởng tượng ra một cuộc sống tươi đẹp hơn sau này nhưng mỗi khi như thế này con lại vô cùng lo lắng. Con sợ mình không gánh vác nổi cuộc đời mình bố ơi. Có phải là con vô dụng lắm không bố? Bố ơi, con mong bố ở đây với con..." Cô co người lại trên ghế, ngước mắt lên bầu trời đêm tự mình nói tự mình nghe, lại rơi nước mắt.

Từ khi mất bố cô chưa bao giờ phải rơi lệ trừ khi mỗi lần nhớ đến bố, dù có bị Thanh Nhược và Tiêu Minh mắng chửi nhiều đến mức nào thì cô cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ có thể thầm ngậm ngùi cho qua. Dù là lúc bị bị quản lý chỉ trích vì làm việc sơ xuất, hay là bị khách hàng mắng mỏ, dù là đúng hay sai cô vẫn cúi đầu nhẫn nhịn nhận trách nhiệm về mình. Đôi khi ở trường học cũng không tránh việc bạn học bàn tán xôn xao, tụm năm tụm ba phán xét về mình, thậm chí có vài cô bạn đụng tay đụng chân với cô, Âu Dương Ngân Tâm chưa bao giờ lên tiếng giải thích hay phản kháng bất kỳ ai. Lời ra tiếng vào cũng không ít thế mà cô luôn kiềm chế cảm xúc của bản thân ở mức tốt nhất, cô nhẫn nại với tất cả mọi người, sẵn sàng tha thứ cho người khác dù chỉ là một lời xin lỗi giả dối rõ rệt. Chỉ có khi là nhắc về bố nước mắt cô lại không ngừng tuôn ra, có lẽ nỗi đau mất bố và sự day dứt trong thâm tâm mình chưa bao giờ vơi, ký ức vẫn còn ở đó, sự mất mát vẫn còn tồn tại khiến cô chẳng thể nào quên đi.

Sáng hôm nay, Ngân Tâm thức dậy từ sớm, đi chợ mua một ít thức ăn tươi để vào tủ lạnh, ghi chú lại tất cả những gì mình chuẩn bị dán vào tủ lạnh cho Thanh Nhược. Bên nhà chủ của cô dặn 9h mới có mặt nên vẫn còn rất dư khá nhiều thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Cô vào phong thu xếp quần áo bỏ vào balo, thu dọn những món đồ quan trọng bỏ vào túi, thật ra cô cũng chẳng có nhiều đồ nên đồ đạc cũng khá đơn giản, chủ yếu trong vali là sách. Cô mang vali ra ngoài, giờ vẫn mới là 8h00 cô muốn đen theo hai chậu tinh khôi theo bên cạnh mình, cô không an tâm khi để lại hoa của bố, nhưng lại sợ lại phiền phức cho Lạc gia. Thế là cô quyết định mang đến chỗ bà Maddy, tiện thể có thể trang trí vừa hay để ông bà chăm sóc thay cô vào khoảng thời gian bận rộn này.

"Chào buổi sáng ông bà ạ! Con đến rồi đây."

Bà Maddy và ông Hàn thấy có người mở cửa bước vào, giọng nói nói trong vắt nhẹ nhàng vừa cất lên là ông bà nhận ra ngay. Hôm nay trước cửa tiệm ông bà đã treo thêm chuông gió, khi gió thổi qua chiếc chuông đong đưa tạo ra âm thanh êm tai, có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời.

"Kaytlyn đến rồi đấy à? Con đem theo gì đấy?" Ông Hàn nghe tiếng cô liền đi lại, niềm nở nói chuyện cùng cô.

"Vâng ạ, con đến xem có gì cần giúp ông bà không sẵn tiện nhờ ông bà chăm sóc hai chậu tinh khôi giúp con, vừa hay có thể để đây trang trí cho đẹp mắt."

"Chậu tinh khôi của con đẹp quá! Cứ để lại đây, nhưng mà con đi đâu à? Sao lại xách theo túi và vali vậy?" Ông Hàn thấy cô tay xách nách mang nhiều đồ như thế cũng không khỏi thắc mắc.

Cô mỉm cười sẵn lòng chia sẻ: "Vâng! Con làm giúp việc cho một biệt phủ lớn, họ nói con chuyển đến đó để thuận lợi hơn, cuối tuần con sẽ được trở về thăm ông bà. Còn về hai chậu tinh khôi thì nhờ ông bà chăm giúp con, ông bà chỉ cần tưới nước cho nó mỗi ngày là được rồi, không cần gì nhiều đâu ạ."

"Chả có gì phiền đâu, ông bà sẽ chăm sóc nó thay con. Khi nào rảnh rỗi thì đến chơi cùng ông bà nhé! Có con ông bà vui lắm!" Ông Hàn nhiệt tình nói.

"Kaytlyn mau lại đây nào, những chuyện đó gác qua một bên trước đi, lại đây thử vào món bánh bà vừa làm xem nào." Bà Maddy đeo tạp dề, còn mang găng tay bếp, cầm trên tay là khay bánh nóng hổi đủ các loại bánh ngọt mang vào gọi cô.

Ngân Tâm ngoan ngoãn chạy lại, vừa từ xa đã ngửi thấy mùi bánh thơm lừng cả rồi.

"Bà mới làm bánh ạ? Lúc nào cũng thơm như thế nào, chưa ăn cũng đã thấy ngon."

Cô lấy lòng bà Maddy làm bà vui đến nở mũi, bà nói: "Bà đã làm từ sáng đến giờ đấy! Trong đây có những loại bánh mà hôm qua con đã liệt kê, cũng khá đơn giản, chỉ là nướng hơi lâu một chút. Ông bà dự định hai ngày nữa sẽ mở cửa tiệm, từ sáng ông đã ra ngoài mua cây cảnh, trà và bàn ghế. Họ nói chiều nay sẽ giao đến."

"Thế thì tốt quá rồi ạ. Nếu hôm đó con rảnh sẽ xin phép bà chủ đến giúp đỡ ông bà, bây giờ con phụ ông bà dọn dẹp một tay nhé ạ?!" Cô hào hứng rõ rệt, muốn nhanh chóng làm gì đó.

Sau khi dùng bánh xong cô vui vẻ lau dọn cửa hàng phụ giúp ông bà, lần đầu tiên vào buổi sáng mà cô lại vui vẻ như thế. Được ăn sáng đầy đủ, được yêu thương, được giúp đỡ thật ấm áp mà!



Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4602 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4483 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter