Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Khế Ước Phò Mã

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Khế Ước Phò Mã
  3. Chương 47

Chương 47

Vũ Văn Ngạn một bụng lửa giận nhưng đối mặt với Tiêu Mộ Tuyết chỉ có thể cắn răng nuốt vào.

"Lục công chúa nói đúng." Hắn gượng cười nói.

Tiêu Mộ Tuyết sai người lấy phổ khúc, nàng nhìn qua và đem nó đưa đến trước mặt Vũ Văn Ngạn, ngữ khí không biểu tình nói:

"Phổ khúc này có thể chứng minh phò mã không có gian lận, càng không giở trò âm mưu quỷ kế. Quốc quân không ngại xem qua một chút."

Vũ Văn Ngạn lúc này gặp phải một vấn đề cực kỳ lúng túng, đó là phổ khúc không phải dùng chữ mà là nốt nhạc trong khi hắn chỉ biết chữ chứ không hề biết nốt nhạc. Nam Sở là một đất nước không có văn hoá, bất kể chính trị hay kinh tế đều không thể sánh với Tiêu Quốc. Người Nam Sở chỉ biết đao quang kiếm ảnh, không biết phổ khúc âm luật, Tiêu Mộ Tuyết đưa phổ khúc như thế làm Vũ Văn Ngạn không thể không tiếp thu. Cho dù không biết thì cũng phải giả vờ biết. Thế là, Vũ Văn Ngạn tiếp nhận phổ khúc, nghiêm túc lật xem với dáng vẻ am hiểu sâu.

"Quốc quân rất tinh thông âm luật?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Ừ, từ nhỏ ta đã thích nghiên cứu âm luật." Vũ Văn Ngạn cười nói, "Có rảnh, mong công chúa điện hạ chỉ điểm nhiều hơn."

"Bản cung có một chuyện không rõ. Quốc quân đã nghiên cứu qua âm luật, vì sao còn cầm ngược phổ khúc?" Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc.

Vũ Văn Ngạn lúng túng, vội sửa lại; hắn xấu hổ đến mức nửa ngày nói không nên lời.

Quân thần Tiêu Quốc thấy thế nhịn không được cười nhạo. Trong đó vui vẻ nhất là Cố Vân Cảnh. Nàng không chỉ cười nhạo Vũ Văn Ngạn, mà càng nhiều hơn là kiêu ngạo vì công chúa điện hạ - chẳng cần cúi đầu đã áp đảo đấng mày râu - Tiêu Mộ Tuyết chính là như thế... Cố Vân Cảnh cảm thán. Thấy nén hương cuối cùng đã đốt hết, Cố Vân Cảnh cười nói:

"Thế nào, thời hạn ba nén hương đã đến. Quốc quân nhận thua hay không?"

Vũ Văn Ngạn dù không tình nguyện cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận sự thật mình thua.

"Bổn quân nhận thua." Hắn tùy tiện chắp tay nghiến răng nói.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Vũ Văn Ngạn biết mình hôm nay mất mặt, cũng không còn tâm tình ở lại, tìm cớ cáo lui.

Vũ Văn Ngạn đi rồi, Tiêu Quan cất tiếng cười dài:

"Ha ha ha, hả giận quá! Phò mã hôm nay làm tốt, trẫm trọng thưởng."

"Giữ gìn thể diện Tiêu Quốc là bổn phận, Vân Cảnh không dám tranh công." Cố Vân Cảnh cung kính nói.

"Không cần quá khiêm tốn, " Tiêu Quan nói, " trẫm thưởng phạt phân minh, hôm nay ngươi lập đại công, nên thụ phong. Nói đi, muốn cái gì. Trẫm hôm nay cao hứng, chỉ cần phò mã muốn, trẫm đều hết khả năng thỏa mãn ngươi."

"Vân Cảnh không cần danh lợi, nhất thời không nghĩ ra là muốn gì." Cố Vân Cảnh trầm ngâm một lát, nói.

Nếu là người khác nói lời này, hoàng đế nhất định sẽ cảm thấy hắn dối trá. Thiên hạ ai không màng danh màng lợi? Nhưng Cố Vân Cảnh thì Tiêu Quan tin tưởng. Hắn biết phò mã thật là quân tử không màng danh lợi.

"Như vậy đi, phần thưởng này trẫm sẽ giữ lại, phò mã ngày sau nghĩ ra trẫm sẽ ban thưởng." Hắn cười nói.

Hoàng đế ân điển riêng phò mã, không đại thần nào hưởng được, ngay cả mấy vị hoàng tử cũng vô phúc, thành ra có người hâm mộ nhìn xem, có người thì ghen ghét. Lữ Trọng thuộc về vế sau - nhìn thấy Cố Vân Cảnh thu hoạch được vinh hạnh đặc biệt, lòng ghen tị liền ngo ngoe quấy phá. Hoàng đế càng hài lòng với phò mã càng có nghĩa là con đường hắn thay thế Cố Vân Cảnh lên làm phò mã càng thêm khó khăn.

Cuộc tranh tài kết thúc với phương thức Tiêu Quan cực kì hài lòng, hắn cho lui tất cả chúng thần cùng mấy vị hoàng tử, chỉ để lại hai người công chúa và phò mã.

"Mấy hôm nay hai vợ chồng các ngươi rất ít tiến cung." Tiêu Quan nhìn con gái, thư thái cười, "Tuyết Nhi, đã một thời gian phụ hoàng không gặp con, trẫm nhớ con đó."

"Cho dù đã gả đi làm vợ người, cũng không thể có chồng rồi quên phụ hoàng a." Tiêu Quan trêu đùa.

Những năm gần đây hoàng đế luôn bận rộn: trầm mê đan dược; hoài nghi kiêng kị tất cả trọng thần cùng các hoàng tử, rất ít khi nói đùa. Hắn trêu chọc Tiêu Mộ Tuyết cho thấy hắn rất thương yêu đứa con gái này. Có lẽ cũng chỉ có tại trước mặt Tiêu Mộ Tuyết hắn mới có thể dỡ xuống hào quang hoàng đế, biểu lộ tính tình thật sự của một người cha.

"Phụ hoàng, có một khoảng thời gian nhi thần đúng là hơi bận rộn, về sau có rảnh sẽ thường xuyên tiến cung thăm ngài."

Tiêu Quan nhìn Cố Vân Cảnh, chậm rãi nói:

"Phò mã, trẫm có vài lời muốn nói với ngươi."

"Cẩn tuân bệ hạ dạy bảo." Cố Vân Cảnh nói. Mặc dù nàng cưới Tiêu Mộ Tuyết nhưng Cố Vân Cảnh cảm thấy mình và Tiêu Quan từ đầu tới cuối đều có khoảng cách quân thần. Nàng không có cách nào xưng Tiêu Quan là phụ hoàng như công chúa.

Tiêu Quan nghe xong, ngữ khí không hài lòng, "Ngươi đã là rể hiền của trẫm, làm sao còn xưng bệ hạ?"

Lúc này, Tiêu Mộ Tuyết nháy mắt với Cố Vân Cảnh, Cố Vân Cảnh khẽ gật đầu, chần chờ một lúc, tâm tình phức tạp nói:

"Cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo."

"Lúc này mới giống dáng vẻ của phò mã." Tiêu Quan tâm tình vui sướng, nói tiếp, "Vẫn là câu nói kia, trẫm chỉ có Mộ Tuyết là con gái, từ nhỏ đã là thịt trong tim của trẫm, hi vọng ngươi có thể tốt với nàng."

"Ngày đó, bởi vì chuyện Vũ Văn Ngạn và Hàn Tuấn, trẫm vội vàng hạ chỉ các ngươi thành hôn. Bây giờ nghĩ lại thấy hôn nhân đại sự hai đứa xác thực quá vội vàng." Tiêu Quan áy náy nói, "Hiện tại tất cả vấn đề đã được giải quyết, để sau khi Vũ Văn Ngạn về Nam Sở, trẫm sẽ bổ sung cho các ngươi một hôn lễ long trọng hơn trước gấp mười lần."

Tuy nói thời gian ngày thành hôn eo hẹp nhưng xa hoa không hề thấp, nó đã vốn rất long trọng. Mũ phượng, khăn quàng vai, bách quan đưa tiễn... Cố Vân Cảnh xuất thân quý tộc cũng không dám tưởng tượng Tiêu Quan nói long trọng gấp mười là sao nữa.

"Ý hai đứa như thế nào?" Tiêu Quan hỏi.

"Phụ hoàng, nhi thần rất cảm kích phụ hoàng yêu mến." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Nhưng mà con cảm thấy không cần bổ sung. Trước mắt biên cảnh chưa an bình, hành quân cần tiêu hao rất nhiều tiền lực, ta nên dùng chúng cho quân đội ạ."

"Vả lại không ít bách tính biên cảnh đang chịu khổ, nếu triều đình có thể thông qua bạc thương cảm bách tính, như thế so với hôn lễ bổ sung càng ý nghĩa hơn nhiều. Khi đó, vạn dân sẽ ca tụng phụ hoàng là nhân quân thiên cổ."

"Thần cảm thấy công chúa điện hạ nói rất có đạo lý." Cố Vân Cảnh tán thành.

Nghe xong, tâm tình Tiêu Quan thập phần vi diệu. Dựa theo kế hoạch, hai tháng sau hắn muốn đi Thái Sơn tiến hành điển lễ phong thiền. Một là để tuyên dương mình văn trị võ công, hai là thuận tiện cầu phúc cho tướng sĩ biên quan. Đương nhiên chủ yếu là vì cái trước. Từ xưa đến nay, phong thiền Thái Sơn là chuyện vô cùng tôn vinh, đồng thời cũng tiêu hao quốc lực tiền tài rất lớn. Bị con gái nói thế này, Tiêu Quan cảm thấy cách làm của mình không ổn. Biên cương trước mắt chưa yên ổn, tiền tài nên tiêu vào quân sự mới phải. Triều đình xác thực không nên lãng phí ở chuyện khác. Trầm tư một hồi, Tiêu Quan cảm khái nói:

"Tuyết Nhi nói có lý, phụ hoàng theo ý con vậy. Trẫm vốn định làm phong thiền Thái Sơn, hiện tại cảm thấy không cần thiết nữa. Từ hôm nay trở đi, chi phí đều đặt ở quân đội."

"Phụ hoàng anh minh." Tiêu Mộ Tuyết vui vẻ nói.

Cố Vân Cảnh cao hứng và trong lòng cảm thán: công chúa điện hạ không hổ là công chúa điện hạ, vẻn vẹn vài câu đã khiến bệ hạ bỏ đi suy nghĩ đi Thái Sơn. Chớ lúc Thái tử Tiêu Trạm khuyên can việc này đã bị mắng xối đầu a.

Tiêu Quan hàn huyên cùng con gái suốt đến trưa. Cuộc trò chuyện càng nói càng cảm thấy ôn nhu tràn đầy, tâm tính trở nên tươi tắn ra rất nhiều. Mãi cho đến thời điểm tiệc tối, hai cha con mới lưu luyến kết thúc chủ đề.

Buổi tiệc vốn là vì nghênh đón Vũ Văn Ngạn mà tổ chức, nhưng vì ban ngày mặt mũi mất hết, hắn không có tâm tình đến dự nên sai sứ thần tìm lý do từ chối. Tiêu Quan cũng chỉ là ra vẻ, miễn cho người ta nói mình chủ nhà không tận tình, không phải thật tâm muốn mở tiệc chiêu đãi người Nam Sở. Vũ Văn Ngạn không đến là đúng ý hắn rồi.

Tại buổi tiệc, quân thần Tiêu Quốc ăn uống thỏa thích. Tâm tình công chúa cũng không tệ, uống mấy chén rượu. Phò mã thấy thế cũng bưng rượu lên uống cùng mấy chén. Cố Vân Cảnh vốn không uống rượu, nhưng vì chia sẻ niềm vui với công chúa nên uống. Hai người vừa uống vừa nhìn lẫn nhau. Trong mắt dường như cũng chỉ có nhau.

Bầu rượu ấm, cười nói an nhàn.

Khi trăng lên giữa trời, buổi tiệc mới hạ màn kết thúc. Một màu bạc bao trùm mặt đất và đường đi. Đẹp, tĩnh mịch. Xe ngựa chậm rãi mà đi trong đêm tháng ba với làn gió nhu hòa thổi qua rèm, đưa tới không khí ấm áp thấm mũi cho người ta, cảm giác tựa như đôi bàn tay thiếu nữ yêu kiều lướt qua mặt. Cố Vân Cảnh say, gió xuyên qua rèm phất lên mặt, bởi vì quá nhẹ nhàng mà mặt nàng sinh ra cảm giác nhột, nàng phải đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình.

"Phò mã, không thoải mái chỗ nào hả?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Không có gì. Chỉ là gió thổi quá dịu dàng, làm mặt có vẻ ngứa." Cố Vân Cảnh nhẹ giọng cười.

"Gió tháng ba ôn nhu động lòng người nhất, trăng tháng ba cũng là đẹp nhất." Tiêu Mộ Tuyết vén rèm, cho ánh trăng vào xe ngựa.

"Điện hạ cũng thích trăng?" Cố Vân Cảnh hăng hái hỏi.

"Thích. Nhìn nó ta sẽ nghĩ tới một số người, một số chuyện. Rời đi đã lâu, cũng không thể trở về. Vọng nguyệt phó thác tư niệm." Trong giọng nói Tiêu Mộ Tuyết có nhàn nhạt ưu thương.

Ánh trăng mềm mại đổ xuống gương mặt cô gái tuyệt sắc khiến nàng nhìn càng thêm trong trẻo tựa như ngọc trai. Cố Vân Cảnh nhất thời ngây người, rất muốn đưa tay vuốt ve.

Bỗng, một cái bóng đen xoẹt qua xe ngựa, phá vỡ đêm đen êm đẹp.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4602 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4484 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter