Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật (Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão)

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật (Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão)
  3. Chương 89: Rốt cuộc em là ai?

Chương 89: Rốt cuộc em là ai?

Thẩm Vọng bị "chiếm tiện nghi" im lặng không nói tiếng nào, thấy Cố Sanh Sanh tức đến nỗi kêu meo meo, ý cười trên khóe môi càng đậm hơn.

Hai người vừa trở lại phòng ngủ, Cố Sanh Sanh lập tức đóng cửa lại, sau đó nhìn chòng chọc Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng từ từ tháo nút áo khoác, kéo lỏng cà vạt, liếc mắt thấy Cố Sanh Sanh đang từng bước một đến gần mình.

Anh dừng động tác lại: "Chuyện gì?"

Cặp mắt to tròn của Cố Sanh Sanh híp lại, tiến sát Thẩm Vọng hơn: "Cởi đồ!"

Thẩm Vọng lùi về bên giường không chút dấu vết, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ cảnh giác: "Đừng đến đây nha."

Cố Sanh Sanh từng bước một dồn Thẩm Vọng ra sau, lưng xe lăn chạm phải tường không thể nhúc nhích thêm nữa. Cố Sanh Sanh nhoẻn miệng cười hề hề một tiếng rồi nhào tới xé quần áo của Thẩm Vọng.

"Em muốn làm gì? Anh chưa tắm đâu, đừng làm loạn." Thẩm Vọng vừa nói vừa ôm ngang eo Cố Sanh Sanh, mặc cho cô lột áo khoác và áo vest của mình xuống, nút áo sơ mi cũng bị giật đứt mất vài cái, một vùng cơ bắp cường tráng căng tràn lộ ra.

Cố Sanh Sanh kê chân lên đùi Thẩm Vọng, thở hổn hển cởi đồ cho anh, quần áo bị vứt vương vãi đầy trên mặt đất: "Bẩn chết rồi, không cần bộ này nữa, toàn mùi nước hoa!"

Thẩm Vọng rũ mắt, giống như đang nói một mình: "Đồ bên trong cũng thế mà."

"Gì?" Cố Sanh Sanh nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng, cúi xuống ngang gáy anh, "Nghe không rõ."

Luồng khí nóng ập đến, một mảng da nhỏ bên gáy Thẩm Vọng tức khắc run lên như bị điện giật, yết hầu anh khẽ động, bàn tay đưa lên ấn gáy Cố Sanh Sanh hạ xuống thấp hơn: "Có mùi, ngửi kỹ chút đi."

Cố Sanh Sanh hít hít đầu mũi, ngửi tới ngửi lui cổ Thẩm Vọng nửa ngày chỉ nghe được mùi hương lãnh đạm độc nhất trên người anh. Nhưng thấy Thẩm Vọng kiên trì như vậy, Cố Sanh Sanh cũng bắt đầu hoài nghi: "Hôi chết được! Vừa rồi Cố Vân Yên sờ chỗ nào của anh?!"

Thẩm Vọng: "Tay."

Cố Sanh Sanh chộp hai tay anh: "Tay nào?"

Thẩm Vọng cử động cánh tay phải: "Bên này."

Cố Sanh Sanh túm ống tay áo Thẩm Vọng dùng sức chà sát một lúc, tiếp theo vuốt ve tay anh mấy cái: "Được rồi."

Thẩm Vọng nắm ngược lại tay cô đặt trên yết hầu: "Còn chỗ này nữa."

Cố Sanh Sanh vô thức sờ vào cái yết hầu đang nhô ra kia, Thẩm Vọng nặng nề thở mạnh một hơi, luồng khí nóng rực phả lên mu bàn tay cô.

Yết hầu Thẩm Vọng lại lăn lộn một vòng, anh kéo tay Cố Sanh Sanh hướng lên, giọng nói khản đặc: "Còn chỗ này nữa."

Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh thoáng run rẩy, hơi nước dâng lên, mông lung đối diện với Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng nghiêng người, mê man cầm chặt tay cô, cánh môi tiến đến gần hơn.

Bỗng trước miệng bị một ngón tay mảnh khảnh chặn lại.

Cố Sanh Sanh cực kỳ tỉnh táo, quả quyết nói: "Chặt đi."

"..." Trán Thẩm Vọng chảy mồ hôi lạnh, "Đùa thôi... Bỏ tay ra nào."

Cố Sanh Sanh đâm đầu vào cằm anh, tức giận nói: "Quá bẩn! Không được rồi, anh mau đi tắm đi."

Dứt lời, Cố Sanh Sanh liền xoay người đứng lên, chạy vào phòng tắm. Rất nhanh sau, âm thanh nước chảy vang lên, ánh đèn phủ xuống một cơ thể tinh tế, khắc sâu trong hai mắt Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng khoan khoái đẩy xe lăn đi, ý cười trên mặt vẫn chưa nguôi bớt.

Trong phòng tắm, Cố Sanh Sanh nhúng tay dưới vòi nước nửa ngày trời mà cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay vẫn không khá hơn chút nào. Cô ngẩng đầu nhìn lên, người trong gương có khuôn mặt trắng trẻo, đuôi mắt phiếm hồng, bờ môi chúm chím ướŧ áŧ xinh đẹp hệt như mới bị hôn qua.

Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm không chớp mắt, bất thình lình đối mặt với Thẩm Vọng. Anh thản nhiên đẩy xe lăn đến, ánh mắt sâu xa nhịn cười, hiển nhiên đã thấy hết tình trạng vừa rồi của cô.

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, cô bực bội hắt nước lên gương, quay người nói: "Nhìn trộm người khác rửa tay làm gì?!"

Thẩm Vọng nắm tay cô, hai bàn tay trắng mịn ướt sũng tựa hoa ngọc lan nở rộ trong đêm hè, đầu ngón tay gần như trong suốt, quả thực thích hợp để làm mấy chuyện yêu đương mây mưa: "Anh có bẩn đâu, sao phải rửa lâu như thế?"

Cố Sanh Sanh nhanh chóng rút tay giấu ra phía sau, hoảng loạn nói lung tung: "Ai biết được anh có bẩn không."

Thẩm Vọng bình tĩnh đáp: "Bẩn hay không, em rõ nhất."

Nét mặt anh rất chững chạc đường hoàng, song mỗi câu nói đều có ẩn ý riêng, Cố Sanh Sanh càng tức hơn, gò má cô nóng rực, mang tai cũng đỏ dần lên.

Cố Sanh Sanh bóc khăn lau tay, sau đó ném thẳng vào mặt Thẩm Vọng: "Đi tắm đi! Tắm sạch một chút, tôi không muốn ngửi thấy bất cứ mùi nước hoa lạ nào trên người anh đâu."

Nói xong, không đợi Thẩm Vọng đáp lại, Cố Sanh Sanh đã lách khỏi anh chuồn ra.

Thẩm Vọng chậm rãi lấy khăn xuống, cặp mắt phượng sắc bén lộ ra, sống mũi cao thẳng, đôi môi lướt nhẹ qua chiếc khăn thô ráp, hôn lên hương sữa còn lưu lại bên trên.

Lần này Thẩm Vọng tắm lâu hơn bình thường. Chờ đến khi anh lê một thân ẩm ướt đi ra, Cố Sanh Sanh đã bọc chăn ngồi cạnh mép giường ăn bánh.

Thấy anh, Cố Sanh Sanh chỉ nhìn thoáng qua rồi hạ mí mắt, tiếp tục nhét bánh đậu xanh vào miệng, giống y chang một con mèo bị chiều quá sinh hư.

Thẩm Vọng đã gần như quên mất dáng vẻ nhu thuận của Cố Sanh Sanh, anh lẳng lặng đẩy xe lăn đến cạnh giường. Tà váy trắng phau của Cố Sanh Sanh buông rủ tự nhiên, phía dưới là cặp chân nhỏ nhắn đang đung đưa qua lại.

Thẩm Vọng áp đến gần, đầu ngón chân Cố Sanh Sanh chạm vào đầu gối anh.

Cố Sanh Sanh dừng lại, thu chân về, Thẩm Vọng liền chộp lấy cổ chân cô ôm vào ngực sưởi một cách rất tự nhiên. Trên người Cố Sanh Sanh không có chỗ nào là không đẹp, mu bàn chân trơn nhẵn mềm mại như được ngọc dương chi khắc thành, mười ngón chân như vỏ sò khảm, từng ngón một vừa nhỏ vừa đáng yêu.

Cách lớp tơ lụa, Cố Sanh Sanh vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc nóng bỏng, sức sống trẻ trung mãnh liệt của phái mạnh cùng viêm dương khí đang ào ạt tràn đến.

Cố Sanh Sanh vô thức cuộn tròn ngón chân, mu bàn chân cũng căng ra. Bình thường cô hay thích luồn chân vào lòng Thẩm Vọng để sưởi ấm, Thẩm Vọng ghét bỏ, cô còn làm nũng làm nịu không thôi. Nhưng lúc này không hiểu sao lại đỏ mặt lên: "Làm gì nữa."

"Chân lạnh như vậy." Thẩm Vọng không buông tay ra mà khẽ hất cằm chỉ chỉ bánh trong tay Cố Sanh Sanh: "Trễ rồi còn ăn bánh?"

Cố Sanh Sanh nhét miếng bánh đậu xanh cuối cùng vào miệng rồi liếm đầu ngón tay dính đầy vụn bánh: "Anh đã đồng ý tháng này ngày nào tôi cũng được ăn khuya."

Ánh mắt Thẩm Vọng âm u dần, tiến sát đến đầu lưỡi đỏ tươi vừa thoáng thò ra kia: "Đêm nay em đã ăn rồi."

Cố Sanh Sanh không chút sợ hãi: "Cái này là ông nội bảo vú Lâm đưa đến. Ông nội cho phép tôi ăn!"

Thẩm Vọng phủi vụn bánh dính trên khóe môi Cố Sanh Sanh, thấp giọng nói: "Sao em dễ bị lừa quá vậy."

Đây là ông cụ Thẩm an ủi Cố Sanh Sanh vì sự việc vừa qua của Cố Vân Yên. Khổ cho ông cụ, tuổi đã cao mà còn phải tốn đủ đường để làm yên lòng con cháu.

Cố Sanh Sanh lắc lắc đầu, sau đó cả người nổi da gà lên: "Tay anh vừa mới chạm chân tôi đó! Bẩn quá đi!"

Thẩm Vọng hoàn hồn, thản nhiên đáp: "Chân của em, em còn sợ bẩn? Không lẽ chân em bẩn?"

"... Còn lâu mới bẩn! Ngày nào tôi cũng rửa chân, sạch sẽ hơn anh mấy chục lần!" Cố Sanh Sanh thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Thẩm Vọng kiên nhẫn nói lý với cô: "Đã không bẩn, vậy thì còn sợ gì nữa."

Đầu của Cố Sanh Sanh có chút không bắt kịp logic của Thẩm Vọng, cô dừng lại nửa ngày rồi mới đỏ mặt nâng chân lên: "Chân tôi không bẩn, vậy anh chịu để chân tôi lau miệng anh không!"

"Anh không ngại đâu." Thẩm Vọng nhìn chằm chằm đầu ngón chân hồng hào nhỏ nhắn, khóe môi hơi cong lên.

Cố Sanh Sanh nghe vậy liền đạp một cái: "Cho anh ăn này!"

Cô không dùng lực, nhưng không ngờ lại vừa đúng với ý nguyện của Thẩm Vọng. Đầu ngón chân bị ướt một mảng, lực cắn không mạnh cũng không nhẹ, tiếp đến là một nụ hôn rơi trên mu bàn chân.

"..." Tâm trí Cố Sanh Sanh trống rỗng trong ba phút: "Anh là biếи ŧɦái à?"

Cánh môi đỏ hồng xinh đẹp của Thẩm Vọng hé mở, nụ cười hết sức ái muội: "Quá khen."

"Aaaaa! Tên điên này! Có phải anh bị Cố Vân Yên lây bệnh rồi không! Đừng đến gần tôi!!!" Cố Sanh Sanh thét lên chói tay, ngay sau đó chui tọt vào trong chăn.

Chăn bị đè xuống.

Thẩm Vọng lên giường, tiện tay thả rèm xuống, biến giường ngủ thành một không gian chật hẹp riêng tư. Cơ thể Thẩm Vọng bao phủ trên người Cố Sanh Sanh, đột nhiên mang đến một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Cố Sanh Sanh trốn mãi không chịu ra, lại bị ép lùi đến góc giường, bèn thò cặp mắt ngập nước ra trừng Thẩm Vọng: "Anh muốn làm gì?"

Nửa bên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Vọng khuất trong bóng tối: "Bức cung."

"Bức cung?" Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh: "Bức cung gì?"

Trong giọng nói của Thẩm Vọng dường như có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt gian xảo sâu xa: "Vừa rồi Cố Vân Yên có tâm sự với anh mấy lời, em không tò mò sao?"

Cố Sanh Sanh lập tức dựng tai lên: "Hả? Hai người tâm sự cái gì?"

Thẩm Vọng không trả lời lại, chỉ chậm rãi tựa vào đầu giường, mở laptop lên nghiêm túc xử lý công việc.

Lòng hiếu kỳ của Cố Sanh Sanh giống như một chú mèo con, không thể nào chịu được dẫn dụ như thế, cô xoay người cưỡi lên người Thẩm Vọng, hai tay giật giật vạt áo ngủ của anh: "Cố Vân Yên nói gì với anh thế? Nói mau đi! Có phải cô ta quyến rũ anh không! Hay là nói xấu tôi?"

Cố Sanh Sanh nhe răng làm mặt hung dữ, nét mặt cực kỳ sinh động. Dưới ánh đèn, mái tóc dài không ngừng lắc lư qua lại, rơi xuống cả trên vai Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng nói: "Em đang làm gì đây?"

"Bức cung đó." Cố Sanh Sanh trả lại nguyên văn, hung hăng nhích đến gần Thẩm Vọng, hơi thở hai người quấn quýt nhau: "Nói mau, rốt cuộc cô ta nói gì với anh!"

Thẩm Vọng thấp giọng cười một tiếng: "Có vẻ em đã hiểu lầm rồi. Không phải em bức cung anh..."

Thẩm Vọng chậm rãi híp mắt, nhìn đáy mắt trong veo của Cố Sanh Sanh: "Mà là anh bức cung em."

Ngay thời khắc Cố Sanh Sanh bối rối rút lui, bàn tay to lớn của anh đè gáy cô lại, nhẹ nhàng xoa bóp một trận: "Rốt cuộc thì, em là ai?"

Câu nói phía sau được đè xuống cực thấp, hơi thở nóng bỏng phả thẳng đến trước ngực Cố Sanh Sanh. Mặt cô biến sắc, trả lời trong vô thức: "Tôi... tôi là Cố Sanh Sanh chứ ai!"

Thẩm Vọng cười nhẹ, ngón tay chậm rãi vân vê sau gáy cô, vừa giống trấn an, lại vừa giống áp bức: "Cố Sanh Sanh trong quá khứ thậm chí còn chẳng biết làm bánh kem. Em học nấu ăn từ lúc nào thế?"

Cố Sanh Sanh nín thở trong phút chốc.

"Sẽ không ăn cơm Tây, không dùng máy chiếu, cũng không dùng mạng xã hội." Từng câu từng chữ của Thẩm Vọng nói ra, nỗi bối rối trong ánh mắt Cố Sanh Sanh lại tăng thêm một phần.

Anh như có như không chạm lên môi cô, dẫn dắt cô hít thở: "Anh muốn hỏi từ rất lâu rồi, một người có thể thay đổi lớn như thế sao?"

Tim Cố Sanh Sanh đập dữ dội trong lồng ngực, cô bấu chặt tà váy như người sắp chết đuối, không biết phải trả lời từ chỗ nào.

Đuôi mắt Cố Sanh Sanh vẫn còn phiếm đỏ, ánh mắt tràn ngập vẻ ngây thơ mà quyến rũ, lúc này hơi nước đang ngưng tụ trước con ngươi, môi dưới bị răng cắn chặt, mặt mũi toàn vẻ lúng túng không thể nào giấu nổi.

Thẩm Vọng lại mỉm cười, nhéo nhẹ má cô như đang nựng mèo: "Không vội, cho em ba phút, từ từ suy nghĩ."

Bốn chữ cuối cùng bị đầu lưỡi giữ lại, chấn động khắp tim gan Cố Sanh Sanh.

Trong đầu cô chỉ nghĩ được năm chữ: Thẩm Vọng đã biết chuyện!

Trước kia Cố Sanh Sanh cũng đã từng nghĩ có một ngày Thẩm Vọng sẽ phát giác ra điểm khác thường của mình, nhưng cô lại không ngờ ngày đó đến sớm như thế.

Thẩm Vọng đáng sợ quá đi!

Cố Sanh Sanh che lỗ tai, không có can đảm nhìn thẳng Thẩm Vọng. Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang khóa chặt trên người mình, dường như muốn nhìn thấu tâm tư cô.

=====

Hàn: cơn ác mộng (thi kết thúc học phần) đến rồi, nên là mọi người thấy tui chậm đăng cũng đừng thắc mắc nha:

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5758 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5284 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4593 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4517 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4471 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter