Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh
  3. Chương : 19

Chương : 19

Edit+beta: Diệp Hạ

“Tôi muốn đi lấy nước, thuận tiện giúp cậu.”

Giang Hạo như là tùy ý mà nói một câu như vậy, không chờ Quý Trạch đồng ý, cầm hai bình nước rời đi, phảng phất như cảm thấy loại chuyện này là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, giúp là rất tự nhiên.

Trong phòng học tuy rằng có bình nước, nhưng nước ấm hỏng rồi, nếu muốn uống nước ấm, phải tới hành lang bên kia lấy.

Quý Trạch muốn uống thuốc đương nhiên dùng nước ấm càng tốt. Mà nước mỗi lần Giang Hạo lấy về có độ ấm vô cùng tốt, phi thường thích hợp.

Bất quá, Quý Trạch cũng không thể tưởng tượng được, thời điểm Giang Hạo lấy nước cho cậu đã làm nhiều việc đáng khinh.

Lúc Giang Hạo lấy nước, lấy một nửa nước ấm một nửa nước lạnh, hỗn hợp hoà vào hình thành nước ấm. Hắn nhìn chằm chằm bình nước của Quý Trạch đang nắm trong tay, mím môi, yết hầu có chút ngứa, tim đập nhanh hơn.

Hắn muốn dùng bình nước của Quý Trạch để uống nước, chưa được sự cho phép, lén lén lút lút.

Chột dạ mà liếc xung quanh, cẩn thận như binh trinh sát, phía sau có hai người ghé vào lan can nói chuyện phiếm, mặt bên có người đang xuống cầu thang, cách đó không xa toilet truyền đến tiếng nước. Rất nhiều người đều có thể nhìn thấy bên này, nhưng bọn họ đều chỉ đắm chìm trong việc của chính mình, cũng sẽ không chú ý.

Giang Hạo tự ám chỉ tâm lý cho mình. Tuy rằng biết làm loại chuyện này là rất không có đạo đức, nhưng vẫn là nhịn không được.

Tay trái rũ xuống nắm thành quyền, mang theo loại khí thế hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, giơ tay liền đem bình nước đưa tới bên miệng, ngậm lấy miệng bình, còn chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm một chút.

Sau đó, giống như bị dọa, đột nhiên buông bình nước xuống. Lỗ tai hồng thấu!

Có bệnh a! Lại đi làm việc si hán như vậy!

Giang Hạo nháy mắt lòng tràn đầy hổ thẹn, phảng phất như mình đã làm chuyện thiên lí bất dung cỡ nào, lập tức nghiêm túc rửa bình của Quý Trạch một lần lại một lần, lại dùng nước ấm một trăm độ C tiêu độc, hoàn toàn giết chết tế bào nước bọt mình lưu lại. Động tác chột dạ kia, giống như là người phạm án hối hận vạn phần, đang nỗ lực mà tiêu hủy chứng cứ phạm tội của mình.

Rốt cuộc hồng lỗ tai lăn lộn xong, bắt đầu nghiêm túc lấy nước, hoà vào nhau ra nước ấm. Nhưng độ ấm như thế nào mới vừa vặn? Giang Hạo nhớ tới hình ảnh trước kia nhìn thấy chị dâu pha sữa bột, để tránh tổn thương đến em bé, đầu tiên sẽ đưa bình sữa lên mu bàn tay thử độ ấm.

Giang Hạo cơ hồ không có gì do dự, cũng làm như vậy, lại thêm nước ấm nước lạnh mỗi thứ một ít, đặt lên mu bàn tay, cảm giác độ ấm không quá, mới tùy tay lấy cho mình một bình nước lạnh, vừa lòng mà cầm hai bình nước về phòng học.

Toàn bộ hành trình, hoàn toàn không cảm thấy việc mình vì một nam sinh khác lấy mu bàn tay thử nước có gì kỳ quái, còn cảm thấy thực thỏa mãn!

Giờ phút này, Giang Hạo cũng chưa ý thức được, về sau đủ loại hành vi của hắn sẽ hoàn toàn buộc vào từ si hán, căn bản không thể cởi bỏ.

Trở về phòng học, đưa bình nước tới trước mặt Quý Trạch, nhắc nhở: “Tới giờ uống thuốc rồi.”

Quý Trạch đang nhìn sách giáo khoa, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, mới nhớ tới, “Nga, cảm ơn.”

Từ trong ngăn kéo lấy ra vài loại thuốc, nhất nhất dựa theo yêu cầu mà uống.

Giang Hạo cười tủm tỉm, cúi người, xoa nhẹ cục bông nhỏ đang ngồi ở trên bàn gặm hạt dưa một phen.

Bởi vì Vu Hoa Canh ngồi ở phía trước Quý Trạch, hắn duỗi tay khom lưng, cơ hồ là nửa người đè lên Quý Trạch, đồng phục hơi mỏng căn bản không đủ để ngăn cản nhiệt độ cơ thể trên người đối phương truyền đến, Quý Trạch mím môi, hướng ven tường cọ cọ.

Một động tác nhỏ không dễ phát hiện, Vu Hoa Canh không chú ý tới, chỉ là phát hiện trong khoảng thời gian này số lần cười ngây ngô của Giang Hạo thẳng tắp bay lên, còn làm ra một ít hành vi kỳ quái, làm nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Lòng bàn tay sờ sờ Tiểu Bạch, nghiêng đầu suy tư. Mọi người đều nói phụ nữ tâm sâu như đáy biển, kỳ thật tâm tư đàn ông cũng rất khó đoán không phải sao.

Sau khi Quý Trạch đi phòng y tế một chuyến, tình huống tuy có hòa hoãn, nhưng vẫn thường ho khan như cũ.

Tiết tiếng Anh, lão sư kêu bọn họ đọc bài một lần, Quý Trạch đọc được một nửa, cổ họng phát ngứa, lại nhịn không được thấp giọng khụ lên, khắc chế, một tiếng một tiếng ho nhẹ.

Giang Hạo bên cạnh rất rõ ràng, nhìn cậu khó chịu mà sờ cổ họng, nhíu mày nỗ lực muốn nhịn xuống, mỗi tiếng ho đều cong eo, thân thể cũng run rẩy theo.

Nghẹn như vậy ngược lại càng vất vả.

Giang Hạo vỗ nhẹ lưng cậu, nhỏ giọng nói: “Cứ ho đi, như vậy sẽ dễ chịu một chút.”

Quý Trạch ho hai tiếng, gật đầu, sau đó nhìn về phía bục giảng, yên lặng mà giơ tay lên, vuốt cổ họng, hướng lão sư chỉ chỉ cửa.

Lão sư gật đầu một cái, cậu liền lập tức lặng lẽ rời phòng học.

Giang Hạo nhìn bóng dáng cậu, cũng nhấc tay theo. Lúc này, bọn học sinh đã đọc xong. Lão sư thấy hắn giơ tay, bất đắc dĩ, “Làm sao vậy?”

Giang Hạo nói: “Lão sư, em muốn đi toilet.”

Lão sư vẫy vẫy tay, “Đi đi.”

Giang Hạo liền đi mấy bước to, một chút đã chuồn ra phòng học. Dọc theo hành lang đi đến cuối, quả nhiên nghe được thanh âm ho khan kịch liệt, đúng là từ toilet truyền ra. Thời gian này, mọi người đều đang học, ho thành như vậy cũng sẽ không gây trở ngại đến ai.

Quý Trạch đè bồn rửa tay bên cạnh, cúi đầu ho, lồng ngực theo thanh âm ho mà không ngừng chấn động, một trận bị đè nén, thở phì phò dồn dập, gương mặt tái nhợt lại lộ ra đỏ ửng không bình thường.

Sao vẫn ho nhiều như vậy?

Giang Hạo đứng ở chỗ ngoặt, dựa lưng vào tường, mày nhíu chặt, tay rũ bên người không tự giác nắm thành quyền, nắm thật chặt. Suy tư một hồi, hắn xoay người, nhanh chóng chạy xuống cầu thang, thẳng đến phòng y tế.

Giáo y nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, “Làm sao vậy?”

Giang Hạo thở phì phò hỏi: “Lão sư, vẫn luôn ho khan thì làm sao bây giờ?”

Giáo y nhíu nhíu mày, “Cậu không ho khan a.”

Giang Hạo: “Không phải em, là bạn cùng bàn, cậu ấy ho đến siêu khó chịu.” Lão tử nhìn thấy rất khó chịu!

Giáo y bừng tỉnh, nhớ tới cái gì, “Là cậu a. Tình huống thân thể Quý Trạch không giống với người bình thường, bệnh lên sẽ càng nghiêm trọng, chỉ uống thuốc là không đủ, ngày thường cũng phải chú trọng dưỡng phổi, uống thuốc, ăn dược thiện* điều trị. Đúng rồi, tôi nhớ rõ nhà ăn có làm cho cậu ấy phần riêng, trước tiên nói một chút là được.”

(*Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.)

(*Câu này mình không rõ lắm. Nguyên văn "原来开小灶是那么丰富的". Tra baidu thì thấy ghi "开小灶" là đề cập đến các bữa ăn tiêu chuẩn cao trong các bữa ăn tập thể, cũng ẩn dụ sự cung cấp vượt trội, kiểu được ưu ái hơn ấy.)

Giang Hạo hỏi: “Nói với ai?”

Giáo y nói: “Ai cũng được, báo tên Quý Trạch là được, mọi người đều biết tình huống của em ấy.”

“Được, cảm ơn lão sư.”

“Không cần.”

Giang Hạo liền đi nhà ăn một hồi, quả nhiên chỉ cần nhắc tới tên Quý Trạch, dì liền vẻ mặt bừng tỉnh, tỏ vẻ minh bạch, ánh mắt nhu hòa không ít, “Sắp sang đông, thời tiết sẽ chuyển lạnh, nhắc nó chú ý thân thể nhiều một chút.”

“Được, cảm ơn dì.”

Dì cười cười, trên mặt đều là hiền từ ôn hòa, “Ân, mau trở về học đi, còn hai tiết nữa là có thể ăn cơm.”

Giang Hạo gật đầu, bước chân nhẹ nhàng mà đi ra nhà ăn, còn thuận tay mua cái kem vừa đi vừa ăn, đồng thời, nghiêng đầu suy tư —— sao lại cảm thấy dì vừa rồi quen mắt như vậy?

Chờ ăn kem xong, tùy tay tiêu sái ném que gỗ vào thùng rác, hắn mới chợt nhớ tới dì kia là ai, còn bởi vì nhất thời khiếp sợ, thiếu chút nữa bước hụt ập mặt mũi xuống đất, nếu bị người ta nhìn thấy, mặt mũi này đều không còn.

Dì kia còn không phải là Đại vương tay run có tiếng trong trường sao? Múc một muỗng đồ ăn, run hai cái, chờ đưa đến trong chén, chỉ còn lại có nửa muỗng, nếu là ớt xào thịt, run đến khi trên tay còn có hai khối thịt nhỏ đã là rất may mắn rồi. Cơ hồ toàn học sinh đều biết nàng.

Vừa mới nãy dì cười đến mật nước ôn nhu, thật sự là nàng?

Giang Hạo kịp thời cầm tay vịn, ngẩng đầu liền phát hiện camera ở góc tường, sắc mặt cứng đờ, biểu tình trấn định toàn bộ sụp đổ.

Hắn khựng hai giây, coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục nắm tay vịn, bộ dáng cao lãnh soái khí lên lầu.

Trở lại phòng học, lặng lẽ đi vào từ cửa sau, ở chỗ ngồi của mình ngồi ngay ngắn.

Quý Trạch sớm đã trở về liếc hắn một cái, thò qua, nhỏ giọng dán bên tai hắn nói: “Cậu đi đâu vậy?”

Cố tình đè thấp thanh âm, mang theo vài phần khàn khàn, âm cuối hơi hơi nhếch lên, hô hấp ấm áp phun ở trên cổ Giang Hạo, phảng phất như lông chim mềm mại nhẹ nhàng đảo qua, cào đến tâm can phát ngứa.

Giang Hạo run lên, lập tức giơ tay bưng kín lỗ tai, cúi đầu dùng bút ở trên giấy nháp viết một hàng chữ, nhanh chóng đẩy đến trước mắt Quý Trạch.

Quý Trạch lại không có xem, ngược lại nhìn động tác hắn che lỗ tai, cảm thấy thú vị, nghiêng đầu cười hỏi: “Cậu sợ ngứa?”

Giang Hạo không hé răng, chỉ lắc lắc đầu, tay như cũ chặt chẽ bưng kín lỗ tai. Nhưng Quý Trạch vẫn có thể nhìn thấy địa phương tầm tay hắn không che khuất, cổ phiếm màu đỏ nhàn nhạt.

Quý Trạch xấu xa mà câu môi cười một chút, đem người nhìn chằm chằm đến có chút cứng đờ, gõ gõ giấy nháp, cậu mới cúi đầu xem tờ giấy.

Mặt trên viết: Đi ra ngoài dạo qua một vòng, ăn kem.

Quý Trạch đề bút viết một chữ —— nga.

Giang Hạo xem xong, có điểm bực mình, cảm giác mình nỗ lực đều bị người ta làm lơ. Nhưng trên thực tế, Quý Trạch đích xác cái gì cũng không biết. Muốn Giang Hạo cố ý lên tranh công, hắn làm không được, rốt cuộc hắn cũng không có làm chuyện lớn gì.

Ai.

Trong tình yêu chỉ số thông minh luôn giảm xuống, Giang · si hán · Hạo ưu tư quá độ mà thở dài.

Quý Trạch không hiểu rõ liếc hắn một cái, vẻ mặt khó hiểu.

__________

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5894 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5377 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5101 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4698 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
5

Chí tôn đặc công

2566 chương
4631 View
4
Đô Thị Truyện VIP
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4628 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter