Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mỹ Nhân Sao Chổi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mỹ Nhân Sao Chổi
  3. Chương 47: Vua #4

Chương 47: Vua #4

Edit: Bàn

"Tạm thời cứ thế này," Thanh Trường Dạ nghịch chiếc máy liên lạc trong tay: "Tôi chưa từng thử trộm thời gian của hắn, không biết có trộm được không, so với cái này, tôi lo sau này không chạy được hơn, A?"

"Chạy gì mà chạy, cậu tưởng loại cao phú soái đỉnh cấp này quăng đi rồi còn có người nữa à?" A ở bên kia lấy miếng khoai tây chiên: "Cuối cùng cũng gả được con đi rồi, mẹ rất vui mừng."

Thanh Trường Dạ: "Tính hướng của tôi và hắn không hợp."

A: "Gì???"

Thanh Trường Dạ: "Tôi không ở dưới."

A: "..."

"Giúp tôi tra xem có bệnh gì dựa vào thời gian để chữa không? Tôi chuẩn bị giả chết."

"Bệnh nào cũng chữa được bằng thời gian, thời gian là sự sống, chuyển thời gian cho một người tương đương với kéo dài tính mạng," A nói: "Cậu có thể tìm căn bệnh nan y nào hơi hơi hiếm gặp, vấn đề là cậu thấy hắn không tốt thật à?"

"Không phải là không tốt," Thanh Trường Dạ dừng một chút: "Hắn quá nguy hiểm."

"Tiểu Dạ," Tiếng cười khúc khích của người phụ nữ truyền tới: "Khi anh nghĩ như vậy, có thể anh đã yêu rồi."

"Ừm," Giọng Thanh Trường Dạ hạ thấp: "Nhưng hắn... hắn không được."

Natasha kêu lên kinh hãi: "Vua không được?!"

"..."

Không hề nghi ngờ việc gọi điện thoại trước tiết tâm lý hành vi là một quyết định sai lầm, nhất là khi giọng Natasha đủ to làm bung nóc nhà, toàn bộ học sinh ngồi quanh hắn đều quay đầu nhìn hắn, Thanh Trường Dạ hiếm thấy mà có chút xấu hổ, lúng túng nhất là Edwin bước vào đúng lúc này, y cho Thanh Trường Dạ ánh mắt kiểu em chết chắc rồi.

"Natasha, lần sau nhỏ giọng chút." Thanh Trường Dạ thở dài, hắn cúp máy liên lạc. Quả nhiên, lúc tan học, hắn bị gọi tới phòng làm việc. Cách ngày Quốc khánh chưa được mấy ngày, câu nói kia của Natasha bị Edwin nghe được không khác gì đâm đầu vào chỗ chết, ngẫm lại chủ động nhận sai thì tốt hơn, Thanh Trường Dạ sau khi đóng kín cửa lập tức nói: "Giáo sư, vừa rồi --"

"Không, em nói rất đúng." Edwin ngắt lời hắn: "Tôi quả thực không được."

"..."

"Em xem cái này." Edwin không biết lấy từ đâu ra một món đồ nhỏ, vẫn được làm bằng vàng nguyên khối, bên trên khảm thạch anh mài bóng loáng. Thanh Trường Dạ nghĩ thầm lại món đồ quái quỷ gì đây, người đàn ông sau bàn làm việc nhấn nút điều khiển. Vẻ mặt Edwin có chút buồn rầu, nhưng trong đôi mắt xanh lục lại đầy hả hê: "Nó được hơn tôi nhiều."

Âm thanh nhỏ bé của đồ vật rung động vang lên trong văn phòng trống trải, Thanh Trường Dạ mặt không biểu cảm lùi về sau một bước. Edwin cười vẫy tay với hắn, như đùa giỡn trẻ con.

"Này," Thanh Trường Dạ lên tiếng: "Thầy đừng có đùa..."

"Tôi không đùa," Đối phương còn ngây thơ hơn hắn, nhưng động tác tay lại dứt khoát, lúc Thanh Trường Dạ đang do dự, y đứng dậy, vài cái đã đè được người trên bàn làm việc. Thanh Trường Dạ giãy dụa không ảnh hưởng gì đến y: "Được rồi, về đi học đi."

Thanh Trường Dạ không để ý tới y, vươn tay muốn lấy, đối phương lại chỉnh nấc cao lên, Thanh Trường Dạ chân mềm nhũn đỡ lấy bàn làm việc, nước mắt suýt nữa rơi xuống. Đối phương nhìn thảm trạng của hắn, ung dung nhìn đồng hồ điện tử: "Đến giờ vào lớp rồi, không quay về là giáo sư môn kỹ thuật cơ khí của em sẽ giận đấy."

"Tôi..."

"Nhớ để ý quần áo một chút," Môn của Edwin là tiết 4: "Tan học tôi đón em đi ăn?"

Thanh Trường Dạ bắt lấy cổ tay y, hắn nói chuyện cũng phải thở hổn hển, trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy sát ý: "Tôi muốn... ăn lợn quay."

"Được," Edwin tủm tỉm tiếp lời: "Vậy tôi ăn cải trắng nướng, cải trắng hấp, cải trắng ngâm giấm, cải trắng chua cay, canh cải trắng. Tiểu Dạ, sắc mặt em tệ thật đấy."

"..."

Đm vì sao anh lại có thể dâm đãng như vậy. Vì sao.

Sau khi thời kỳ đại vũ trụ bắt đầu, loài người đã mở ra nền văn minh mới trong quá trình tiến hoá, tương ứng với đó là rất nhiều giống loài đã bị chôn vùi trong quá trình này. Để tránh cho những quý tộc này ngay cả tỏi hay thuỷ tiên cũng không phân biệt được, học viện Madeleine đã đặc biệt mở ra lớp khoa học tự nhiên. Học viện mời các giảng viên khoa học tự nhiên từ các nơi trong vũ trụ để giảng dạy cho các học sinh, lớp này vào chiều thứ 6, rất nhiều học sinh thích thú. Vera thấy Thanh Trường Dạ vẫn chậm rì rì, chạy qua kéo hắn tới giảng đường đã định: "Nhanh lên, hôm nay là giáo sư Johnny dạy, đến muộn là chỉ có thể đứng nghe thôi."

Thanh Trường Dạ có ấn tượng với Johnny trong lời Vera, đó là một ông già với chòm râu hoa râm, không giống những giáo sư khác, giáo sư Johnny không thích dùng hình chiếu 3D, ông thích "đồ thật" hơn: Giáo sư sẽ đưa tài liệu giảng dạy sống đến, cho dù là về thuỷ tiên hay xương người, lần trước ông thậm chí còn đưa một cái đầu tê giác đến. Tất cả mọi người đều thích nghe ông dạy, học sinh khối khác cũng sẽ tới học chùa lúc giáo sư Johnny giảng bài. Vera tràn đầy phấn khởi mở toang cánh cửa giảng đường.

"Wow!" Cô kéo Thanh Trường Dạ một cái: "Đó là gì vậy, mèo à?"

Giáo sư trên bục giảng đang cho mọi người thấy một loài động vật ăn thịt hiếm gặp, bộ lông màu vàng nâu, con mắt dựng thẳng màu vàng nhạt, trợ lý của giáo sư đang cẩn thận đút nó một miếng thịt tươi. Thấy sinh vật giống mèo kia liếm miệng một cái sau khi ăn xong, các quý tộc ở dưới xì xào bàn tán.

"Là họ mèo," Thanh Trường Dạ cười: "Nó gọi là sư tử."

"Sao gì cậu cũng biết thế, Thanh Trường Dạ?" Vera chọc chọc: "Nhưng rõ ràng cậu không nghe giảng. Cậu là yêu quái à?"

"..."

"Sư tử." Giáo sư Johnny nói: "Nó vẫn là một cậu nhóc 3 tháng tuổi, loài vật này sau khi trưởng thành có thể phát triển đến kích thước của một người. Chúng nó thích thịt sống. Sư tử giống đực có lông bờm đẹp đẽ, nhưng giống cái không có, đây là động vật họ mèo duy nhất hiện nay có sự khác biệt hình dáng giữa đực và cái..."

Ánh mắt Vera dạo qua một vòng, cô có chút kinh ngạc: "Bệ hạ thế mà cũng ở đây!"

Theo ánh mắt cô, Thanh Trường Dạ thấy một người đàn ông dựa bên cửa, vây quanh bởi những thiếu nữ quý tộc xinh đẹp, vòng eo đều ưỡn lên thẳng tắp. Mái tóc vàng của Edwin phản chiếu màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng ấm buổi chiều. Như thể thấy được Thanh Trường Dạ nhìn hắn, Edwin bỗng nhìn sang, sau khi để ý thấy Vera đứng sóng vai với Thanh Trường Dạ, đôi mắt xanh lục của vua hơi nheo lại.

"Xong đời rồi," Vera nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vua đần độn sao rảnh vậy..."

"Cô gọi hắn là vua đần độn?"

"..."

"Không sai."

"...!"

Thời gian lớp khoa học tự nhiên không dài, khi giờ học kết thúc, Vera chạy như một làn khói ra ngoài, biết cô đang lo lắng cái gì, Thanh Trường Dạ cố tình đi chậm lại một chút. Lúc hắn rời khỏi giảng đường đã chẳng còn bao nhiêu học sinh, ngay cả giáo sư cũng không thấy bóng dáng. Hắn đi ra ngoài cửa, tài liệu dạy học sống mấy phút trước vẫn đang nhận lấy ánh mắt thán phục của các học sinh trên bục giảng đang liên tục rống lên, con sư tử kia đang điên cuồng giãy dụa trong lòng Edwin, bộ dạng nhe răng trợn mát khiến người ta không nghi ngờ nó có sức cào nát khuôn mặt anh tuấn của vua. Thanh Trường Dạ lười hỏi vì sao con sư tử vốn được làm sách giáo khoa sống lại đến chỗ đối phương. Có lẽ Edwin cũng thấy nó phiền rồi, thấy Thanh Trường Dạ đi ra liền quăng thẳng sư tử xuống đất. Nó thảm thương lăn lộn một vòng, thoắt cái duỗi chân nhào về phía Edwin, răng nó còn chưa lớn, nhưng tư thế cắn người lại không hề yếu ớt chút nào. Lúc răng nanh của sư tử nhỏ sắp chạm tới chân Edwin, người sau cúi đầu thản nhiên nhìn nó.

"Grào --"

Lông toàn thân sư tử sắp dựng đứng cả lên, nó như bị cái gì hù doạ, cả người sững tại chỗ. Từ góc nhìn của Thanh Trường Dạ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy quai hàm trắng nõn của người kia, trong nháy mắt Thanh Trường Dạ cảm thấy mình như con sư tử kia, suốt ngày bị đại lưu manh đùa tới đùa lui.

"Tiểu Dạ đã từng nghe đến trái tim sư tử chưa?" Edwin nói.

"Chưa."

"Cho dù là tên nhóc kia," Vua ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu con sư tử nhỏ kia: "Lúc bị xâm phạm lãnh thổ, cũng sẽ bất chấp mọi thứ để bảo vệ tất cả của mình. Có những con sư tử rất trầm lặng, nhưng chúng nó đều sẽ không sợ hãi, cũng vĩnh viễn không lùi bước. Giáo sư khoa học tự nhiên của các em nói rất đúng, nhưng ông ấy lại không nhắc đến điểm quan trọng nhất."

"Gì vậy?"

Hiếm khi nghe thấy điều gì đó sâu sắc như trái tim sư tử từ miệng Edwin, ngay lúc Thanh Trường Dạ tưởng là cuối cùng y cũng phải nghiêm chỉnh một trận, vua phấn khởi nâng sư tử lên, giơ nó ra hiệu Thanh Trường Dạ qua đây xem: "Nhìn đây nhìn đây. Thấy chưa, em trai nhỏ của sư tử có gai."

"..."

"Lúc chúng nó giao phối với sư tử mẹ có thể móc chặt con cái, đồng thời cũng có thể kích thích sư tử mẹ tiết ra," Edwin nhìn hắn, có một nháy mắt, Thanh Trường Dạ cảm thấy thứ đang ngắm nhìn mình là một sinh vật gì đó vô cùng nguy hiểm, cảm giác kẻ săn mồi nhìn thấy con mồi này làm hắn sởn gai ốc. Hắn lùi về sau một bước, Edwin không tiến lên, chỉ cười điu dàng nhìn hắn, đôi mắt xanh lục trong veo như hồ nước: "Con cái dưới ảnh hưởng của gai ngược gần như không thể chạy trốn, cho dù thành công cũng sẽ đau chết khiếp. Một bộ phận rất lưu manh nhỉ?"

"Ừm." Thanh Trường Dạ âm thầm bổ sung thêm một câu hợp anh đấy, để ý thấy sư tử nhỏ cứ nhích tới nhích lui: "Sao nó cứ liếm mũi?"

"Chắc là thích em?" Edwin giơ sư tử nhỏ lên xoay nửa vòng, sư tử quả nhiên không liếm mũi nữa, một người một thú bốn mắt nhìn nhau, Edwin chỉ chỉ Thanh Trường Dạ: "Đây là của tao. Mày phải tự đi tìm sư tử cái của mày."

Thanh Trường Dạ im lặng nhếch nhếch môi, hắn hơi muốn cười nhạo Edwin ấu trĩ, đối phương lại đặt sư tử xuống, giáo sư Johnny, chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, nước mắt ròng ròng ôm lấy sư tử bị giày vò đến hấp hối tách khỏi bọn họ. Edwin theo thói quen khoác vai Thanh Trường Dạ: "Hôm nay em và Vera nghe giảng cùng nhau."

"Đúng," Thanh Trường Dạ cũng khoác lại: "Giáo sư có ý kiến?"

"Có, tôi thấy --"

"Nín."

"..."

Madeleine cuối thu lá phong đỏ đầy đường. Thanh Trường Dạ sau khi suy nghĩ một chút thì đi theo đối phương về phía phi hành khí, điều khiến hắn bất ngờ là trên phi hành khí không có người lái. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Edwin cười cười: "Tôi lái phi hành khí rất kỳ quái à?"

Không đợi Thanh Trường Dạ trả lời, vài phóng viên núp trong góc tối bỗng xông ra. Gần đây vua ít khi có tin tức riêng tư, các trang giải trí bị chém bay mất nửa, lúc toàn bộ chàng trai cô gái ở Liên bang đang sốt ruột vì điều này, thì các phóng viên cũng đầu óc rối mù không kém. Bọn họ lấy được manh mối tin tức scandal, nhưng phòng vệ của Madeleine lại như núi cao không thể vượt qua. Thật vất vả lẻn vào học viện nhân ngày mở cửa chiều thứ 6, hình ảnh nhìn thấy khiến các phóng viên máu huyết sôi sục. Giống như lời đồn, vua đi cùng một học sinh trẻ tuổi dáng vẻ đẹp đẽ, bọn họ trông vô cùng thân mật.

"Bệ hạ," Đã có phóng viên không kiềm chế được, cả gan đặt câu hỏi: "Nghe nói ngài và vị học sinh này là quan hệ người yêu, ngài nghĩ sao về ý kiến này?"

Cho dù vua thừa nhận hay từ chối, trang nhất ngày mai đều đã có nguồn tin cậy. Chỉ cần có chút manh mối, bọn họ có thể thổi phồng sự việc ngay, tính chân thực đối với chuyện trăng hoa là đồ bỏ đi, có thể khơi dậy hứng thú của người đọc mới là chân chính! Phóng viên vô cùng mong đợi, chờ đối phương nói ra đáp án. Edwin ung dung liếc nhìn anh ta.

"Tiểu Dạ là bình hoa." Phóng viên điên cuồng gật đầu trong lòng. Nam sinh bên cạnh vua da dẻ trắng ngần, mặt mày tinh xảo như thuỷ mặc, thật sự là một mỹ nhân hiếm gặp, nhưng theo bọn họ nghe ngóng, nam sinh chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường ở học viện Madeleine. Nếu làm hoàng hậu, vua vừa không thể tiến thêm một bước trong việc tập trung quyền lực nhờ gia tộc của vợ ủng hộ, vừa không thể có con cháu, quả thực chỉ là một bình hoa cảnh đẹp ý vui. Người đàn ông sờ cằm một cái: "Tôi là hoa."

Anh là đồ dâm đãng.

Ngay lúc Thanh Trường Dạ cảm thấy quái lạ, Edwin một lời nói toạc ra bí mật: "Hoa phải cắm trong bình hoa."

"..."

Mẹ... kiếp... Ôi.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5770 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4603 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4529 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4484 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter