Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
  3. Chương 7: Nhỏ ăn trộm (7)

Chương 7: Nhỏ ăn trộm (7)

Edit: Lune

Quý Miên ngồi trên bậc thang trước cửa phòng ở tầng hai, chờ Đoàn Chước về.

Chờ từ sáng sớm đến giữa trưa, chờ đến lúc cái bụng rỗng của cậu bắt đầu réo rồi mà vẫn chưa thấy anh về.

Túi cậu còn vài đồng xu, muốn xuống dưới mua chút gì đó lót dạ nhưng lại lo sẽ lỡ mất Đoàn Chước.

Nội tâm giằng co một hồi, cậu vẫn quyết định đợi.

Hai giờ chiều, tiếng bước chân thong thả bất chợt vang lên giữa hành lang tĩnh mịch.

Quý Miên dựa vào tường, đầu óc choáng váng tức khắc tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào góc cầu thang trước mặt.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai.

Đoàn Chước ngước mắt, trông thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhà mình, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên.

Quý Miên vừa thấy anh đã lập tức đứng dậy.

Nhưng vì không ăn gì, lại đứng dậy đột ngột nên cơ thể cậu hơi lảo đảo.

May mà Quý Miên kịp thời vịn vào tường mới đứng vững.

"Anh..."

Cậu vẫn nói câu đó, giọng điệu chân thành nhưng vụng về: "Anh, em muốn đi theo anh."

Đoàn Chước ngậm điếu thuốc, đứng tại chỗ, không nói lời nào.

Hồi lâu sau, anh nhấc chân đạp lên bậc thang đi lên, cho đến khi đến bậc thang thứ hai dưới chân Quý Miên thì dừng lại, giọng điệu thờ ơ: "Tránh ra."

"..."

Quý Miên im lặng nép vào tường, nhường đường cho Đoàn Chước đi lên.

Đoàn Chước đi ngang qua cậu, lên tầng.

Nghe tiếng chìa khóa mở cửa sau lưng, Quý Miên cụp mắt, quay lưng về phía Đoàn Chước, lòng buồn rười rượi.

Liên tục bị cùng một người từ chối nhiều lần như vậy, dù nói thế nào cũng không thể mặt dày mở lời lần nữa.

"Ê." Người sau lưng bỗng lên tiếng.

Quý Miên ngơ ngác quay đầu lại.

Đoàn Chước nhìn xuống cậu, không kiên nhẫn hất cằm lên: "Vào đi."

Tâm trạng Quý Miên nhanh chóng chuyển từ u ám sang tươi sáng: "Cảm ơn anh!"

Đoàn Chước khẽ cắn điếu thuốc, hơi bực dọc: "Tôi còn chưa nói muốn giữ cậu ở lại đâu."

"Em biết rồi. Vậy cũng cảm ơn anh."

"..."

Sau khi Quý Miên đi vào, Đoàn Chước đang ngồi trên ghế sô pha rồi. Cậu đứng yên tại chỗ, hơi luống cuống.

Đoàn Chước ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt hờ hững.

Thiếu niên không biết từ khi nào đã thay áo cộc tay quần dài, eo bị thương nhưng vẫn thẳng tắp.

Da cậu trắng mịn, đứng trong nhà trông như cậu ấm được nâng niu nuôi lớn trong gia đình giàu có, chẳng hề có chút hơi thở nào của dân lao động chợ búa. Một loại khí chất "Ngây thơ" mà ngay cả Mục Ngữ Mạn cũng chưa từng có.

Hoàn toàn không phù hợp với nơi đây.

— Trông rất ngứa mắt. Đây là đánh giá đầu tiên của Đoàn Chước.

"Anh." Quý Miên cẩn thận từng li từng tí.

"Sao, còn muốn tôi mời cậu ngồi nữa à?"

Quý Miên vội vàng tìm chỗ ngồi xuống nhưng không dám ngồi bên cạnh Đoàn Chước. Cậu liếc nhanh xung quanh, sau đó chạy đến bên cạnh TV kéo cái ghế đẩu nhỏ qua rồi ngồi xuống đối diện với Đoàn Chước.

Hai tay đặt trên đùi, tư thế ngồi rất ngoan, như một người đến phỏng vấn xin việc.

Đoàn Chước: "..."

Anh không muốn làm người phỏng vấn.

"Tôi là người sợ phiền phức. Nếu đã làm việc cho tôi thì tốt nhất đừng gây rắc rối cho tôi."

Quý Miên gật đầu.

"Đây là điều đầu tiên, nghe lời, tuân thủ quy định. Tôi không giữ người không nghe lời bên cạnh."

Quý Miên liên tục gật đầu.

"Thứ hai, bỏ cái tật ăn trộm của cậu đi."

Quý Miên: "..."

"Em bảo đảm, sau này sẽ không... ăn trộm nữa." Lúc nói đến chữ "trộm" này, cậu hơi khó mở miệng, không muốn tin mình lại từng làm việc đó.

"Thứ ba, cạo tóc."

"... Vì, vì sao?"

"Không vì sao cả, tôi không thích mấy đứa trẻ con nhuộm tóc, xấu."

"Tóc em không nhuộm, trời sinh đã vậy rồi." Quý Miên mím môi: "Nhưng kiểu tóc... đúng là có uốn qua."

"Ờ, cạo."

"..." Quý Miên đành phải nói: "Vâng, anh."

Đoàn Chước không nói gì nữa.

Anh ngậm điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ khiến Quý Miên muốn ho, cậu không thích mùi này, cay nồng khó chịu.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám ho thành tiếng.

"Có chỗ ở trong khu này chưa?" Đoàn Chước bỗng nhớ ra Quý Miên đã đi theo mình từ cách đây vài chục km, bèn hỏi.

"Em chưa ạ."

Đoàn Chước trầm ngâm một lúc, cụp mắt suy nghĩ.

Anh không phải nhà từ thiện vĩ đại gì, gặp một đứa trẻ lang thang thì tốt bụng cho ở lại. Nhưng anh nhìn ra được ý của Mục Ngữ Mạn trong chuyện này.

Chẳng biết vì sao chị gái anh lại rất thích thằng nhóc này.

Hiện giờ căn nhà bên cạnh đã được cho thuê hết, trong cả hai căn thì nơi duy nhất có thể ở được là tầng ba của căn nhà này.

Nhưng...

Đoàn Chước thực sự không muốn sống chung nhà với ai, đã thế còn là tầng trên tầng dưới.

Cũng may Quý Miên rất biết điều, trước khi Đoàn Chước lên tiếng đã chu đáo nói: "Anh, anh không cần cho em chỗ tốt đâu. Em chỉ cần có chỗ ngủ thôi, trải chiếu ngủ ngoài trời cũng được."

"..."

Nghe vậy, mặt Đoàn Chước tối sầm lại.

Thằng nhóc này coi anh là người gì đây?

Anh lạnh giọng nói: "Ở tầng ba."

Hời cho thằng nhóc này.

Quý Miên chớp mắt hai lần, cảm động đến mức không nói nên lời.

Đoàn Chước vừa ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Quý Miên, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh sáng như hai viên hổ phách, đang nhìn anh không chớp mắt.

Cái vẻ mặt như muốn trung thành với anh đến chết.

"..." Đoàn Chước nhìn mà mí mắt giần giật, anh móc chìa khóa ra ném cho cậu, lạnh lùng ra lệnh: "Lên đi."

"Cảm ơn... cảm ơn anh." Quý Miên hít mũi một cái, ôm chìa khóa, nâng niu như báu vật: "Em, em nhất định sẽ nghe lời anh."

Giọng điệu của thiếu niên không giống như đang cam đoan mà giống như đang thề hơn.

Như thể cả đời này sẽ đi theo anh, chỉ nghe lời anh vậy.

"... Đi lên!"

Quý Miên đi luôn, vừa đi vừa nói với hệ thống:【Anh tôi tốt quá đi mất.】

Hệ thống:【...】

Mới thế đã thành "Anh tôi" rồi à? Dễ dỗ quá vậy.

Hệ thống tỏ vẻ khinh thường.

Trong phòng, điếu thuốc của Đoàn Chước dần dần cháy hết.

Anh búng đầu thuốc, dập tắt trong gạt tàn rồi lại châm một điếu mới cho mình.

"... Chậc."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5758 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5284 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4592 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4517 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4470 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter