Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngoan, Hôn Anh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngoan, Hôn Anh
  3. Chương 47

Chương 47

Editor: Kỳ Giản Niệm

Sơ Nịnh bị Tần Hi ném lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp giãy dụa, đã bị anh đè lên.

Cô hoảng sợ đến nỗi tim cũng ngừng đập, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, trong mắt mang theo vẻ bối rối: “Anh muốn làm gì?”

Lòng bàn tay Tần Hi vuốt ve gương mặt cô, nhếch mép cười một tiếng, lười biếng nói: “Em nói xem anh muốn làm gì?”

Anh cầm lấy hai tay cô kéo lên trên đỉnh đầu, cúi xuống bắt đầu mút lấy đôi môi cô.

Nụ hôn tràn đầy lưu luyến, lướt qua vành tai, lại một đường hôn xuống cổ cô, đáp xuống xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

Chạm đến chiếc dây chuyền trên cổ cô, lạnh.

Tóc Sơ Nịnh rối tung, tim phập phồng, trong hơi thở có mùi thơm của chăn, xen lẫn với mùi hương độc nhất vô nhị trên người Tần Hi.

Hai gò má cô đỏ ửng, ý loạn tình mê, đôi tay đan vào mái tóc ngắn của anh, miệng nỉ non tên anh: “Tần Hi…”

Tần Hi ngẩng đầu, cặp mắt đào đen kịt, giống như vực sâu.

Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má cô, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng: “Sao vậy?”

Khuôn mặt Sơ Nịnh ửng đỏ, mím môi trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Anh chuẩn bị cái kia chưa, em chưa muốn có con.”

Vẻ mặt Tần Hi sững sờ, bên tai lại vang lên cuộc trò chuyện lúc ở Kiều gia, cô không cần suy nghĩ mà nói với Kiều Bang Quốc: “Chúng con tạm thời không định kết hôn.”

Tần Hi buông cô ra, ngồi dậy: “Là anh quá gấp gáp, thật xin lỗi.”

Sơ Nịnh cảm thấy anh có chỗ không đúng, từ trên giường ngồi dậy theo, quỳ gối trước mặt anh, ôm lấy cánh tay anh: “Tức giận sao?”

“Không có.” Tần Hi ôm eo cô, hôn lên trán cô một cái, “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.”

Sơ Nịnh bám vào bả vai anh, hai chân bước qua, ngồi quỳ trên đùi anh, hai tay ôm mặt anh lắc lắc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh cứ giấu trong lòng không nói ra sẽ rất khó chịu?”

Tần Hi bắt lấy tay cô xoa xoa mặt mình, yên tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Sơ Nịnh, có phải em không muốn kết hôn với anh không?”

Lưng Sơ Nịnh cứng đờ cô khẽ chớp mắt, muốn rút tay đang đặt trên mắt anh về, lại bị anh giữ chặt.

Cô càng giãy dụa, anh càng dùng sức giữ lấy: “Vì sao?”

Sơ Nịnh cúi đầu xuống tránh ánh mắt của anh, cắn lấy môi trên, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Như bây giờ không phải rất tốt sao, kết hôn rất phiền phức, sẽ xảy ra nhiều chuyện, lúc cãi nhau, ầm ĩ lên sẽ khiến tình cảm nhạt dần, nói không chừng còn ly hôn. Nếu có con, lại để nó nhìn bố mẹ ngày ngày cãi nhau, cũng sẽ rất buồn…”

Tần Hi hôn lên lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng chạm trán cô: “Em không tin anh?”

Sơ Nịnh lắc đầu: “Không phải, em cảm thấy hai chúng ta bây giờ rất tốt, chẳng lẽ hai người yêu nhau, đều phải kết hôn sao?”

“Em vẫn chưa tin anh.”

“Thật sự không phải.”

“Nịnh Nịnh.” Tần Hi gọi tên cô, vuốt những sợ tóc trên trán cô, chân thành nói, “Chúng ta và cha mẹ em không giống nhau, em hiểu không?”

Sơ Nịnh vẫn cúi đầu, đôi mi dài run lên, dần dần trở nên ướt át, một giọt nước mắt yên lặng rơi xuống.

Tần Hi dừng lại, lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, thở dài: “Quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu em không thích, sau này anh sẽ không nhắc đến nữa, được không?”

Thấy nước mặt cô vẫn rơi, vẻ mặt Tần Hi u ám, tay nắm lấy cằm cô: “Không được khóc, còn khóc anh sẽ hôn em?”

Sơ Nịnh bị anh chọc cười, lau nước mắt, dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Vậy em khóc nhiều một chút, anh hôn em nhiều hơn được không?”

Tần Hi lông mày nhảy một cái, nhếch mép cười, ngón trỏ chỉ vào trán cô: “Sơ Nịnh, da mặt của em đâu mất rồi?”

Sơ Nịnh cầm lấy ngón tay anh ấn lên mặt mình: “Không có.”

“…”

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, Tần Hi tức giận cắn nhẹ má cô một cái, bỗng nhiên nói: “Muốn ăn trái cây không, trong nhà không còn, chúng ta đi siêu thị mua.”

Anh chuyển chủ đề quá nhanh, Sơ Nịnh dừng lại hai giây mới kịp phản ứng: “Giờ này còn ăn trái cây cái gì, ngày mai rồi ăn.”

“Anh muốn ăn bây giờ.” Anh đặt chân xuống đất, nắm tay cô đi ra ngoài.

Sơ Nịnh bước nhỏ đi theo sau, “Vừa rồi anh còn nói muộn rồi phải đi ngủ.”

Tần Hi: “Lúc nãy anh nói nhảm, bây giờ đổi ý rồi, muốn ăn trái cây.”

“Anh tự đi không được sao?”

“Em đi cùng anh.”

Sơ Nịnh bất đắc dĩ đi ra khỏi nhà, cùng anh đi siêu thị.

Đối diện khu chung cư có một siêu thị ngầm, giờ này vẫn chưa đóng cửa, đi qua lối dành cho người đi bộ là đến.

Đẩy xe đẩy đến khu củ quả, Sơ Nịnh liếc anh một cái: “Anh muốn ăn cái gì?”

Tần Hi khẽ nâng cằm cô lên: “Em chọn đi.”

Sơ Nịnh ôm lấy một quả bưởi lớn, lại lấy mấy quả thanh long, cam và nho.

Thấy cô muốn mang đồ đi cân, Tần Hi duỗi tay lấy chanh trên kệ rồi để vào túi cho cô.

Sơ Nịnh có chút ngoài ý muốn, ngước mắt lên: “Anh muốn ăn chanh sao?”

Tần Hi nhíu mày: “Không được sao?”

Sơ Nịnh bĩu môi: “Chua chết anh!”

Từ khu củ quả đi ra, Sơ Nịnh thuận đường mua mấy túi đồ ăn vặt mình thích bỏ vào trong xe đẩy.

Lúc xếp hàng, Sơ Nịnh thoáng nhìn thấy kẹo chanh trên kệ, hai mắt sáng lên, cầm lấy một lọ lắc lắc trước mặt anh: “Anh nhìn này!”

Tần Hi cười cô: “Nếu em thích ăn, muốn ăn bao nhiêu mà chả có?”

Sơ Nịnh nhíu mày, phản bác: “Em thích tự mình mua.”

“Được, thích thì cầm lấy.” Tần Hi nói, sau đó lấy một thứ đồ trên kệ hàng, ném vào xe đẩy, đặt cạnh hộp kẹo chanh.

Sơ Nịnh không nhìn rõ, hỏi anh: “Cái gì thế?”

Tần Hi nhìn cô, cong môi: “Ăn trái cây đương nhiên phải mua dụng cụ.”

Sơ Nịnh tưởng anh nói dao gọt trái cây, nhưng cái hộp kia không lớn, cũng không giống mà.

Suy nghĩ một hồi, cô tò mò khom lưng xuống, nhặt cái hộp trong xe đẩy lên.

Lúc cầm trên tay, cô chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, nhanh chóng ném lại chỗ cũ, hai bên tai cũng đỏ lên.

Đôi mắt đào hoa của Tần Hi đầy ý cười: “Sao thế? Tay bị cắn à?”

Sơ Nịnh lườm anh một cái, không nói chuyện.

Mãi đến lúc thanh toán xong, từ siêu thị đi ra, Sơ Nịnh mới tức giận phản bác một câu: “Em không phải trái cây.”

Ý cười trên mặt Tần Hi càng đậm, giọng điệu bất cần đời nói: “Anh nói là muốn ăn em sao?

Sơ Nịnh vừa thẹn vừa xấu hổ, đứng thẳng người, tỏ vẻ lơ đãng giẫm lên chân anh, mặt không biểu cảm sải bước rời đi.

Trên đường cái có rất nhiều xe qua lại, Tần Hi đi theo sau cầm lấy tay cô: “Nhìn đường.”

Về đến nhà, Tần Hi đem trái cây vừa mua bỏ vào tủ lạnh.

Sơ Nịnh vào phòng bếp rửa tay, quay đầu nhìn anh, giả bộ bình tĩnh nói: “Trái cây mua về rồi, anh nói muốn ăn thì ăn một mình đi, em lên tầng nghỉ ngơi.”

Lúc đi ngang qua quầy bar, cánh tay dài của Tần Hi cản cô lai, anh cười như không cười: “Em cũng nhìn thấy anh mua gì rồi, còn giả ngốc làm gì?”

Lòng bàn tay anh ôm lấy cái eo thon của cô, môi mỏng kề sát tai cô, nỉ non nói: “Đêm nay ăn chanh được không, anh không sợ chua.”

Sơ Nịnh: “…”

Tần Hi cúi đầu xuống đang định hôn cô, chuông điện thoại của Sơ Nịnh lại đúng lúc vang lên.

Cô ngượng ngùng đẩy Tần Hi ra: “Em nghe điện thoại đã.”

Là chị Hồng gọi đến, sau khi ấn nghe, Sơ Nịnh đi ra phòng khách.

Chị Hồng nói bản thảo chủ trì bữa tiệc đêm giao thừa đã gửi vào mail của cô, từ ngày mai cô tạm thời không cần quay lại chuyên mục « khách mời » nữa, bảo cô và MC đi tập luyện.

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nịnh mở mail ra, nhìn bản thảo chị Hồng gửi, nội dung rất dài.

Tần Hi vẫn đang dựa trên quầy bar, khoanh tay, một chân duỗi thẳng, chân còn lại khuỵ xuống, lẳng lặng chờ cô.

Trong phòng khách yên tĩnh, những gì chị Hồng nói trong điện thoại anh đều nghe được.

Rõ ràng, kế hoạch của anh phải dẹp bỏ.

Sơ Nịnh ra sau tay, lắc lắc điện thoại trước mặt anh: “Em muốn tăng ca xem bản thảo, anh nghỉ ngơi một chút, em lên tầng đây.”

Tần Hi nhấc chân đi tới, trong tay còn vuốt ve cái hộp kia, không có ý tứ giấu giếm, mặt dày vô sỉ nói: “Em cứ đi như vậy, thế thì anh mua hộp này làm gì?”

Sơ Nịnh xấu hổ đẩy anh ra: “Em có việc thật mà!”

Sau đó vội vàng chạy lên tầng.

Tần Hi tựa lên lưng ghế sofa, nhìn về hướng cầu thang, lưu manh nói: “Không sao, anh còn nhiều thời gian.”

—

Tết nguyên đán sắp đến, vì chuẩn bị cho bữa tiệc giao thừa, công việc của Sơ Nịnh tiến vào giai đoạn bận rộn.

Mặc dù chỉ là dự bị, cô vẫn nghiêm túc làm việc, bỏ ra nhiều thời gian và sức lực để chuẩn bị.

Mấy ngày liên tiếp cô đều đi sớm về trễ, ngay cả ngày nghỉ cũng dành hết cho công việc, thời gian cô và Tần Hi ở cạnh nhau gần như không có.

Hôm đó cô có chút không khỏe, cả quá trình tập luyện đều ho khan, mấy đồng nghiệp khuyên mãi cô mới lái xe về nhà sớm.

Tần Hi vẫn chưa tan làm, đầu cô đau dữ dội, đi thẳng lên lầu, vừa nằm lên giường liền ngủ.

Nhưng mà ngủ cũng không yên, cô đắp chăn, bật máy sưởi, nhưng vẫn lạnh đến phát run.

Lúc đang mơ mơ màng màng ở giữa, cô cảm giác có một bàn tay chạm vào trán mình.

Cái tay kia lạnh buốt, cảm giác rất dễ chịu, Sơ Nịnh nhịn không được ôm lấy tay anh xoa lên mặt mình, nhưng thân thể càng lạnh hơn.

Tần Hi ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, đau lòng nhíu mày: “Em sốt rồi, anh đưa em đi bệnh viện.”

Sơ Nịnh vốn dĩ lười động đậy, mắt cũng không mở ra, lắc đầu: “Em không muốn đi, hai ngày vừa rồi đi sớm về trễ, bị cảm lạnh thôi. Trong thư phòng có thuốc hạ sốt, anh đi lấy giúp em đi.”

Tần Hi đi sang thư phòng sát vách lấy thuốc hạ sốt, lại rót nước ấm đặt ở đầu giường.

Anh đỡ cô dậy, đặt thuốc vào lòng bàn tay cô: “Vậy em uống thuốc trước, nếu không hạ sốt thì nhất định phải đi bệnh viện.”

Sơ Nịnh ngậm lấy thuốc, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống, cả người vô lực tựa vào vai Tần Hi, yếu ớt hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Hơn 7 giờ tối.” Tần Hi lấy chăn đắp cho cô, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?”

Sơ Nịnh lắc đầu, cô không có khẩu vị gì cả.

Tần Hi nói: “Vậy em ngủ thêm một lát, anh xuống dưới nấu cháo, chờ em đỡ hơn thì ăn.”

Sơ Nịnh lại nằm xuống, hai mắt mở to nhìn anh: “Em hơi lạnh.”

Tần Hi nhìn nhìn nhiệt độ máy sưởi, đã mở rất cao rồi.

Suy nghĩ một lúc, anh nói: “Anh lấy thêm chăn cho em nhé?”

“Không muốn.” Trong giọng nói của cô mang theo vài phần nũng nịu, nằm lùi vào trong, “Anh ôm em.”

Tần Hi bật cười.

Anh cởi áo khoác trên người, nằm xuống cạnh cô, Sơ Nịnh gối đầu lên cánh tay anh, xoay người chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, Sơ Nịnh cảm thấy an tâm, cơn buồn ngủ lần nữa ập đến, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá.”

Tần Hi vuốt lưng cô: “Mau ngủ đi, anh không đi.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5755 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5282 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5015 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4590 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4516 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4468 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter