Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nữ Pháp Y Đại Lý Tự
  3. Chương 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết

Chương 25: Đoán Mệnh Bảo Ngươi Ba Ngày Sẽ Chết

Converter: Tieuvuvivi

Editor: Chauuyvu

Nam tử tiến lên trước vài bước, khom người hành lễ: “Tiểu nhân sẽ chuyển nguyên văn đến cho ngài ấy.”

Nói xong, trong nháy mắt thân ảnh hắn đã biến mất ở trong nền tuyết trắng xoá.

Bạch Việt giả vờ trấn định đi vào phòng, đóng cửa lại, lúc này sắc mặt mới suy sụp, dùng sức vỗ vỗ ngực.

Cha má ơi, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng sinh mệnh thứ hai kết thúc ở đây.

“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Bội Kỳ đang gấp chăn dọn giường, thấy bộ dáng của Bạch Việt như mới vừa gặp quỷ, không khỏi có chút lo lắng.

“Không có việc gì, chuẩn bị, chuẩn bị nhanh, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi.” Bạch Việt lại đứng lên, Giản Vũ hù dọa nàng đã chứng minh điều gì, chứng minh tất cả địch nhân đều là hổ giấy sao.

Cái gọi là hội chợ, chính là mọi người từ khắp nơi làng trên xóm dưới tụ tập lại với nhau trong một ngày, mua bán mọi thứ đến từ khắp vùng miền, vô cùng náo nhiệt.

Bạch Việt đi theo Giản Vũ ra khỏi cửa, một chiếc xe ngựa nhỏ đi được không bao xa, đã nghe thấy tiếng người nói cười xôn xao.

“Ai, hôm nay không nhìn thấy Lương Mông, Lâm Di cũng không ở đây.” Bạch Việt nhảy xuống xe nhìn nhìn: “Đều bận hết rồi?”

“Đúng vậy.” Giản Vũ cũng không gạt nàng.

“Vậy ngài không bận sao?” Bạch Việt rất ân cần: “Nếu như ngài có việc nghiêm túc cần làm thì không cần quản ta. Nếu như ta có thể hỗ trợ gì thì cũng đừng khách khí.”

Ăn của người ta, mặc của người ta, ở thì cũng ở nhà của người ta, không thể nào không ra sức giúp đỡ.

“Không cần.” Giản Vũ không thèm để ý, cất bước đi về phía trước: “Đám người Lương Mông sẽ làm, ta tiêu tiền nuôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ là ăn không mà không làm gì sao?”

Lời nói này làm cho bộ dáng của Giản Vũ giống như kẻ ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng, trong lòng Bạch Việt cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác kia ngày càng kỳ quái hơn, giống như có cái gì từ bên người dạo qua mà không bắt được.

Đây không phải con đường trong thành trấn, mà là một con đường dài ở nông thôn, tuyết ở giữa đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đều là phụ lão hương thân từ khắp nơi đến đây, nói cùng một phương ngữ nhưng có sự khác biệt nhỏ.

Nếu chú ý thì trước mặt là một cuộn vải bố to đùng, còn không chú ý thì trước mặt liền bày ra một loạt khung hoặc là rổ, bên trong trưng bày các loại trái cây từ các địa phương khác nhau, khăn tay túi thơm của đại cô nương tiểu tức phụ đều có, những món đồ mỹ nghệ do thợ thủ công chế tác, rực rỡ muôn màu, vô cùng náo nhiệt.

“Ta phải giải thích với nàng một chút.” Giản Vũ nghiêng người đi vào đám đông, Bạch Việt vội theo ở phía sau.

“Cái gì?”

Giản Vũ nói: “Mấy ngày nay nàng đều ở nhà, cũng biết nhà của ta có rất nhiều người.”

Bạch Việt gật đầu, thiếu chút nữa bị một đòn gánh của lão bà bà chạm trúng, cũng may có Giản Vũ duỗi tay ra bảo vệ.

“Chuyến đi này, mấy đứa nhỏ ở nhà đều khóc đòi đi theo, nhưng bất quá mẫu thân không cho đứa nào theo cả.”

Bạch Việt cảm thấy buồn cười, chút tâm tư này của Giản phu nhân, nàng hiểu được. Đáng thương cho tâm tư bà mối ở trên đời.

“Cho nên nàng không định mua chút gì để an ủi cho bọn chúng đỡ thương tâm?” Giản Vũ cầm lấy một chiếc mặt nạ vẽ các con vật đủ màu sắc từ gian hàng bên cạnh, khoa tay múa chân ướm trên mặt Bạch Việt, lại vừa lòng gật đầu, xong thì cầm lấy bốn năm cái mặt nạ xếp thành một chồng nhét vào trong tay nàng, gia đinh bên cạnh cũng quen cảnh đi theo trả tiền.

Bội Kỳ vội vàng nhận lại đồ vật từ trong tay Bạch Việt, có lý nào để tiểu thư làm sai vặt chứ.

Suốt một đường như vậy chỉ một lượt xem, một đường mua, từ lão thái gia đến Giản lão gia và Giản phu nhân, từ thiếu gia tiểu thư đến di nương, may mắn Giản Vũ còn mang theo mấy hạ nhân, bằng không mua xong mọi thứ thì hai người cũng không thể cử động được nữa.

Sau khi dạo gần hết con đường, quà cáp mua cũng gần xong, nhưng Giản Vũ rõ ràng là vẫn chưa hài lòng, đứng ở trên đường với bộ dáng chưa đã nư.

Nha hoàn gia đinh đều đang mang đồ lên trên xe, nhất thời chỉ còn lại có hai người họ.

Bạch Việt kéo kéo tay áo Giản Vũ, kéo hắn lại gần một chút, sau đó ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi. “Không tìm được sao?”

Giản Vũ nhất thời như đang dạo chơi ở chốn cõi thần tiên nên chưa kịp phản ứng lại, tùy ý ừ một tiếng, sau khi ừ xong thì phát hiện ra có gì đó không đúng, vội bồi thêm một câu: “Tìm cái gì?”

“Sao ta biết được.” Bạch Việt vẻ mặt khó hiểu.

Giản Vũ truy vấn: “Vậy sao nàng lại hỏi như vậy?”

Rõ ràng là lời nói có ẩn ý.

Bạch Việt nhún vai: “Mỗi lần ngài đến trước một gian hàng, ngài đều lấy đi món thứ ba ở hàng thứ nhất từ trái sang, màu sáng thì là số chẵn, màu tối là số lẻ. Mỗi khi hỏi giá cả, ngài ngưng thần tập trung, cho đến khi chưởng quầy báo xong, ngài mới thả lỏng người, tùy ý lấy rồi ném cho gia đinh.”

Gia thế của Giản Vũ như vậy, sẽ không đến mức lo lắng những đồ vật này quá quý giá đến mức không mua nổi.

Giản Vũ trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt có loại xúc động muốn giết người diệt khẩu.

“Cho nên là ngài đang muốn tìm cái gì, muốn ta hỗ trợ không?” Bạch Việt căn bản không biết, còn giả vờ trưng ra bộ mặt thuần lương.

“Không cần.” Giản Vũ cắn răng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cố nhân có tình cách cổ quái thôi.”

Hắn và đối phương đã dùng ám hiệu này nhiều năm, thậm chí phụ mẫu và người nhà cũng không biết, chỉ biết mỗi năm sau trần tuyết lớn đầu tiên vào mùa đông, hắn đều thích đi dạo hội chợ ở thôn Thập Lí, nào ngờ hiện tại lại bị Bạch Việt một câu nói toạc ra chân tướng, quả thật có chút phiền muộn.

Bạch Việt cũng không truy vấn thêm, đang muốn hỏi nếu tiếp tục tìm thì phải làm như thế nào, đột nhiên có người chặn ở trước mặt nàng.

Nàng đem những lời muốn nói đều nuốt xuống hết, quay đầu nhìn.

Đây là một nam nhân trung nhiên vô cùng gầy gò, mặc một thân áo bào màu xám, tay trái cầm một lá cờ, mặt trước có viết ba chữ lớn, “Tái bán tiên”. Mặt sau thì viết bốn chữ lớn, “Thiết khẩu thần quẻ”. Trên vai phải có mang một cái túi căng phồng, cũng không biết là đang đựng thứ gì.

Bạch Việt hiểu ra, đây là một thầy bói.

Thầy bói đứng yên trước mặt Bạch Việt, bộ dạng cao thâm khó đoán chăm chú nhìn nàng.

Bạch Việt đành phải nói: “Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì sao?”

“Cô nương, muốn đoán mệnh không?” Tái bán tiên thản nhiên hỏi.

Trên đường người qua kẻ lại, Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Tại sao ta phải đoán mệnh?”

Tái bán tiên vuốt vài sợi râu trên cằm: “Gặp nhau là duyên phận, lão phu một ngày chỉ đoán ba quẻ, một nghìn bước một quẻ, hôm nay vừa lúc chỉ còn lại một quẻ, lại dừng đúng trước mặt của cô nương, nguyện ý vì cô nương chỉ điểm bến mê.”

Không phải trước đây Bạch Việt chưa từng xem bói, nhưng vẫn luôn quan niệm rằng, nếu tốt thì chính là linh nghiệm, còn nếu như không tốt chính là mê tín dị đoan, nhưng đúng là chưa từng được đại sư như này chỉ điểm.

Bạch Việt không khỏi quay đầu lại nhìn Giản Vũ, hỏi dò: “Nếu không, cho ta bói một quẻ?”

Giản Vũ còn đang buồn bực vì tìm không thấy người, cho nên không để ý đến chuyện này.

Tái bán tiên vừa nghe Bạch Việt nói đồng ý, nhanh chóng dỡ chiếc túi đang mang trên người xuống, lấy ra một chiếc hộp và dùng hai tay dâng lên: “Cô nương, trước hãy rút một lá thăm đi, khi rút thăm, tâm vô tạp niệm.”

Chiếc hộp này khác với ống thăm trong chùa miếu, cái này là hộp gỗ nhưng dày và nặng, thoạt nhìn phẩm chất có vẻ tốt và rất có giá trị.

Mở chiếc hộp ra, bên trong tràn đầy những lá thăm, tất cả đều được gấp lại thành hình tam giác, sợ là có đến chừng trăm cái.

Bạch Việt nhìn nhìn, từ bên trong lấy ra một lá.

Tái bán tiên gật gật đầu, trước tiên đậy nắp hộp lại cho lại vào túi vải, lúc này mới nhân lại lá thăm.

Lá thăm mở ra, sắc mặt tái bán tiên đột nhiên biến đổi.

“Ba ngày mệnh tang, hữu tử vô sinh.” Âm thanh của Tái bán tiên có chút run rẩy: “Cô nương, đây là thăm hạ hạ, này…… Đây là thăm chết.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5022 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4601 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4483 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter