Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ở Lại Bên Anh - Khổ Tư

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ở Lại Bên Anh - Khổ Tư
  3. Chương 22: Làm Chồng Em Đi

Chương 22: Làm Chồng Em Đi

“Cái gì cơ?” Trần Bách Kiêu ngơ ngẩn.

Mắt Dương Trĩ đỏ quạch, đuôi mắt rủ xuống, lúc nói chuyện cậu cũng chẳng dám nhìn Trần Bách Kiêu, chỉ cụp mắt thôi.

“Thì vừa nãy mình xem chỉ đường trên di động của cậu, thấy một tấm ảnh, có cậu và mẹ cậu, với cả một cô gái nữa…” Dương Trĩ nói đến đây, chính bản thân cậu cũng thấy mình trẻ con, “Dù sao thì…”

Trần Bách Kiêu nhanh chóng nhớ ra bức ảnh kia, giải thích với Dương Trĩ: “Cô gái đấy là mẹ mình đưa đến, là con gái của bạn mẹ mình. Ăn xong mẹ mình bảo muốn chụp ảnh, mình cũng chỉ biết tên cô ấy thôi, thật đấy.”

Trần Bách Kiêu vuốt cằm Dương Trĩ, để cậu ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt cậu, lặp lại lần nữa: “Thật đấy, mình không lừa cậu, cậu không thích thì lát nữa mình sẽ xóa đi.”

Dương Trĩ rốt cuộc cũng thôi khóc. Cậu gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào vai Trần Bách Kiêu, tay túm vạt áo anh. Trần Bách Kiêu chậm rãi vỗ về sống lưng cậu, còn đưa tay vuốt gáy cậu, nói xin lỗi rất nhiều lần.

Sau một lúc lâu, Trần Bách Kiêu hỏi Dương Trĩ còn muốn quay lại không. Dương Trĩ lắc đầu, lau nước mắt bằng tay áo mình. Lau một lát, cậu lại nhấc cánh tay Trần Bách Kiêu lên lau, nghịch một lúc rồi cười.

“Không uống nữa,” Dương Trĩ nói, “Tụi mình về nhà đi.”

Cậu vừa nói vừa cười, mũi vẫn đỏ ửng. Dưới ánh đèn tù mù của quán bar, Dương Trĩ tựa như một hòn ngọc quý đang tỏa sáng.

Chỉ mình Trần Bách Kiêu biết bản thân mình đang nghĩ gì, anh vuốt qua mặt Dương Trĩ bằng ngón cái, thấy cậu hơi híp mắt vào, thì lại nghĩ bụng không biết nên hôn cậu thế nào đây.

“Được,” Trần Bách Kiêu vừa nói, vừa ép dục vọng trong lòng xuống, “Chúng ta về nhà thôi.”

Vì thế Trần Bách Kiêu lấy lý do Dương Trĩ thấy khó chịu, quay về chỗ ngồi cầm đồ đạc của họ đi.

Các đồng nghiệp đều nhìn qua, quan tâm hỏi không có việc gì chứ. Trần Bách Kiêu không giỏi nói dối lắm, nên chỉ lắc đầu rồi đi.

Dương Trĩ tháo hết khăn quàng cổ và áo khoác để lại quán bar, cậu chỉ mặc quần áo mỏng manh, đứng một mình ngoài cửa bar chờ Trần Bách Kiêu.

Trần Bách Kiêu đưa quần áo cho cậu trước, quàng khăn cho cậu lúc cậu cúi đầu mặc áo.

“Lạnh thế này, cậu chờ mình bên trong cũng được mà.” Trần Bách Kiêu cau mày.

“Trong ấy bí lắm,” Dương Trĩ mặc quần áo xong xuôi, cũng chỉnh khăn quàng cho Trần Bách Kiêu, “Mình muốn ra ngoài đứng một lúc.”

“Thôi được.” Trần Bách Kiêu phát hiện mình luôn bó tay trước Dương Trĩ, vì nếu không phải chuyện gì cực kỳ tổn hại đến bản thân, Trần Bách Kiêu đều không ngăn Dương Trĩ làm.

Xe họ vẫn đậu ngay trước quán ăn, họ sóng vai đi bên nhau. Lúc chờ đèn đỏ qua đường, Trần Bách Kiêu cảm thấy tay mình bị nắm lấy. Anh cúi xuống thì thấy Dương Trĩ đang nắm tay anh.

“Muốn nắm tay cậu,” Dương Trĩ rướn lên, nói với anh, “Mình lạnh.”

Trần Bách Kiêu siết chặt tay Dương Trĩ thêm chút nữa, đáp ừ.

Họ nắm tay nhau bước về phía xe. Tài xế lái thay đã tới, Trần Bách Kiêu đưa chìa khóa cho anh ta. Đến tận lúc lên xe, tay họ mới rời nhau ra.

Họ cùng ngồi ở hàng ghế sau, Dương Trĩ cũng dựa sát vào anh. Dường như cậu đột nhiên không thể rời xa Trần Bách Kiêu nổi, bất kể làm gì cũng phải ở sát bên anh.

Ô tô lăn bánh, ánh đèn phố xá lướt qua cửa sổ. Dương Trĩ hơi mơ màng buồn ngủ, chậm rãi tựa đầu lên vai anh. Ô tô rung lắc, Trần Bách Kiêu đưa tay giữ đầu cậu lại, Dương Trĩ bật cười, lại vùi mặt vào vai anh.

Trần Bách Kiêu đương nhiên rất thích sự ỷ lại của Dương Trĩ, nhưng đôi lúc anh lại nhớ tới người trong lòng mà Dương Trĩ từng nhắc đến, bắt đầu nảy sinh ảo tưởng bản thân anh chính là người này.

Sau khi về đến nhà, họ về phòng mình tắm rửa. Trần Bách Kiêu tắm rất chậm, lúc anh sấy tóc xong ra khỏi phòng tắm thì thấy Dương Trĩ ôm theo con thỏ mà anh tặng cậu, đang ngồi trên giường anh.

“Sao thế?” Trần Bách Kiêu đi qua, phản ứng đầu tiên là chắc có chuyện gì rồi.

“Chẳng sao cả,” Dương Trĩ lắc đầu, thậm chí còn nhoẻn miệng cười, “Mình, mình qua chơi với cậu, không được sao?”

Trần Bách Kiêu nhìn cậu một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển từ đăm đăm sang sâu thẳm.

Lát sau, anh mới nhận ra mình đã sơ ý, trái cổ lăn lên lăn xuống, anh lùi về đằng sau.

“Được,” Trần Bách Kiêu lôi chăn ra bọc người Dương Trĩ lại, “Nhưng cậu đừng để mắc cảm.”

Con thỏ to cộ kia được Dương Trĩ ôm trong lòng, nên kéo chăn hơi khó, Trần Bách Kiêu bèn hỏi cậu: “Cậu bỏ nó ra được không?”

Dương Trĩ vỗ đầu con thỏ, đáp được thôi, rồi khom lưng ôm nó đặt lên mép giường, bản thân cậu thì dịch đến cạnh Trần Bách Kiêu.

Họ đều chỉ mặc đồ ngủ, Trần Bách Kiêu không muốn mình có phản ứng không tốt gì trước mặt Dương Trĩ, nên vô thức né người ra.

Nhưng động tác này dường như lại khiến cậu tổn thương. Dương Trĩ khựng lại, rũ đầu, lần tìm tay Trần Bách Kiêu, bắt đầu kể cho Trần Bách Kiêu mấy chuyện xảy ra khi anh không có nhà.

“Mình thử nấu một món mới, là đồ cay Tứ Xuyên, nhưng hơi cay, không biết cậu có ăn được không, bao giờ có cơ hội thì cậu ăn thử nha.

“Cắt video phiền quá, vất vả lắm mới quay xong mà còn phải cắt ghép nữa.

“Live stream mệt ghê ấy, bình thường cậu làm việc cũng mệt lắm đúng không?”

Cậu lải nhải rất nhiều, Trần Bách Kiêu mới muộn màng nhận ra có lẽ Dương Trĩ hơi say.

Bấy giờ anh mới ôm Dương Trĩ, để cậu tựa vào lòng mình.

“Cậu đi chỗ đấy có vui không? Trời có đổ tuyết không?” Dương Trĩ vừa hỏi, vừa giơ tay chạm vào cúc áo của Trần Bách Kiêu, như đang đùa nghịch vậy, chốc thì tháo lát lại cài.

“Có tuyết,” Trần Bách Kiêu nói, “Lạnh hơn chỗ chúng ta, nhưng mình thấy không vui bằng ở đây.”

Dương Trĩ cười, “Có thể là vì cậu không đi đâu chơi đấy.”

“Ừ.” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn tay cậu.

Sau một hồi im lặng, giọng điệu Dương Trĩ chùng xuống một chút, cậu bỗng nhiên nói: “Mình đã bảo là tối nay mình có chuyện muốn nói với cậu đúng không?”

“Ừ.” Trần Bách Kiêu hơi căng thẳng đáp lại.

Dương Trĩ rất ít khi nói với anh bằng thái độ nghiêm túc như thế, điều anh lo sợ là nhỡ Dương Trĩ nói cậu sắp đi, thì anh biết phải làm sao đây.

“Thật ra mình có việc này muốn hỏi cậu.” Hình như Dương Trĩ đang cố gom thật nhiều dũng khí, cậu chôn mặt vào vai Trần Bách Kiêu, lại ngả người qua.

“Chuyện là… sao cậu lại đối tốt với mình như thế? Ý mình là, tại sao cậu lại đưa mình đi ăn, tại sao lại cho mình ở chung nhà với cậu, tại sao lại tặng mình hoa, tặng mình thú bông, tặng mình bánh kem nữa…”

Dương Trĩ ngước mặt lên, ánh mắt mang chút chờ mong, lại kèm thêm chút khiếp đảm.

“Mình, mình muốn biết điều ấy đấy, cậu có thể nói cho mình được không?”

Trần Bách Kiêu không phản ứng ngay được, lúc anh định mở miệng lên tiếng, Dương Trĩ bỗng quỳ trên giường rướn người lên, ôm mặt anh, cúi đầu nói với anh: “Cậu trả lời tử tế vào, trả lời nghiêm túc nhé, nghĩ kĩ rồi hẵng nói.”

Vì thế Trần Bách Kiêu không nói gì cả, họ chỉ nhìn nhau.

Một lát sau, Dương Trĩ chớp chớp mắt, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Trần Bách Kiêu.

“Hay là cậu đừng nói gì cả,” Dương Trĩ đổi ý, thơm lên môi Trần Bách Kiêu rất chậm, “Đôi lúc cậu nói chuyện cứng nhắc lắm.”

Dương Trĩ hôn một lát, Trần Bách Kiêu mới thực sự cảm nhận được là mình đang được cậu hôn.

Môi Dương Trĩ rất mềm, lúc chạm vào anh, hơi thở ấm áp trên người cậu cũng ập đến theo. Hương sữa tắm thơm tho khiến lòng Trần Bách Kiêu dậy sóng. Anh giơ tay bóp eo Dương Trĩ xuống, giữ cậu rất chặt, như thể cũng đang kiềm bản thân lại đừng làm gì quá khích.

“Trần Bách Kiêu, mình chưa thể hiểu rõ lắm,” Dương Trĩ dán sát vào môi anh, nói với anh, “Cậu đối xử với mình như thế, là vì thích mình sao?”

Mặt cậu hơi nóng, Trần Bách Kiêu có thể cảm nhận được. Bàn tay giữ eo cậu đang bắt đầu run rẩy, nhịp thở của anh trở nên vô cùng gấp gáp, tay kia đưa lên chạm vào gáy Dương Trĩ.

“Cậu nói gì đi, Trần Bách Kiêu.” Dương Trĩ hơi sốt ruột, Trần Bách Kiêu ngập ngừng một thoáng, cắn một cái lên môi dưới của cậu. Dương Trĩ rên rỉ, khẽ hé miệng ra, Trần Bách Kiêu đưa lưỡi vào.

Dương Trĩ nức nở, âm thanh ấy như thể móng vuốt cào vào tim Trần Bách Kiêu. Trần Bách Kiêu kéo mạnh cánh tay, ôm Dương Trĩ lại gần ngồi dạng chân trên eo mình, ấn gáy cậu hôn cậu nồng nhiệt.

Môi lưỡi họ giao hòa với nhau, chỗ nào của Dương Trĩ cũng rất mềm, cậu vừa thở hổn hển vừa rên rỉ nâng giọng ở âm cuối, đôi cánh tay thon dài nâng lên víu cổ Trần Bách Kiêu. Trần Bách Kiêu giữ eo cậu, bàn tay nóng bỏng dán lên vùng eo vô cùng nhạy cảm của Dương Trĩ, không ngừng nghiêng đầu thay đổi góc hôn.

Tiếng thở dốc và tiếng nước từ những cái hôn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Dương Trĩ thè lưỡi liếm nhẹ môi Trần Bách Kiêu, mắt he hé, nước ầng ậng trong hốc mắt, há miệng thở hổn hển..

Trần Bách Kiêu hôn cả lên má và mé cổ cậu, cuối cùng tựa lên vai cậu ổn định lại nhịp thở.

Trái tim họ đập dồn dập. Dương Trĩ ôm Trần Bách Kiêu, nửa người dưới cũng dính sát vào anh, ngón tay túm áo anh, chậm rãi vần vò.

“Mình…” Trần Bách Kiêu dừng lại một lát, ngẩng lên nhìn Dương Trĩ, “Mình muốn nói là…”

Anh nhíu mày tìm từ ngữ thật lâu, phát hiện bản thân không thể bày tỏ với Dương Trĩ chuyện mình đơn phương cậu, cuối cùng chỉ nói: “Mình yêu cậu.”

“Ừ.” Trần Bách Kiêu ôm mặt Dương Trĩ, ấn một cái lên môi cậu, không tách ra xa lắm, thủ thỉ nói với cậu vô cùng quả quyết: “Mình yêu cậu.”

Nói xong, anh lại hơi hoảng loạn bổ sung thêm: “Mình, mình chỉ muốn nói là mình yêu cậu thôi, cậu không cần trả lời mình ngay đâu. Nếu cậu chưa thích mình lắm, thì mình có thể theo đuổi cậu, cậu nghĩ gì thì cứ nói với mình nhé.”

Dương Trĩ duỗi tay phát một cái nhẹ hều lên người Trần Bách Kiêu, rồi mau chóng ôm anh, thì thầm nói: “Cậu là đồ đại ngốc, cậu đúng là… Trần Bách Kiêu.”

Giọng cậu tựa đang nức nở, mà lại giống như đang cười.

“Mình chờ cậu lâu lắm rồi, mà cậu vẫn chẳng thổ lộ với mình.” Dương Trĩ đặt từng cái hôn lên cổ Trần Bách Kiêu, hôn nhiều đến mức người anh ngửa cả về sau. Dương Trĩ bèn nhào lên áp Trần Bách Kiêu xuống, đôi tay vuốt ve mặt anh, nhìn anh vô cùng chăm chú.

“Mình cũng yêu cậu, Trần Bách Kiêu.” Dương Trĩ cúi đầu, Trần Bách Kiêu lại hôn cậu.

“Em yêu anh, làm bạn trai em đi,” Dương Trĩ dụi lên môi anh, lại cười, nói, “Làm chồng em đi.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5766 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5290 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5021 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4601 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4525 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4480 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter