Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phi Điển Hình Cứu Rỗi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phi Điển Hình Cứu Rỗi
  3. Chương 46

Chương 46

Edit: Ry

Mùa đông ở thành phố này luôn là tầng mây dày đặc che khuất mặt trăng, ánh sáng yếu ớt rọi được vào phòng vô cùng xám xịt mờ ảo.

Trong căn phòng ngủ với ánh đèn không mấy sáng sủa, đôi mắt Tống Gia Trúc lại lấp lánh ánh sao.

Thiếu niên cẩn thận dè dặt lại cực kì chân thành đưa ra tấm lòng mình giữa căn phòng đơn sơ, giữa mùa đông rét lạnh, như quả cầu thủy tinh rẻ tiền nhưng tinh khiết.

Có điều trong mắt Lâm Chức, cậu đồng giá với thạch anh.

"Vậy để tôi mặc thử."

Dáng vẻ của Tống Gia Trúc khiến người ta không thể chối từ, mà Lâm Chức cũng không định làm vậy. Y nhìn chiếc váy dài trong tay, đặt nó lên giường.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================

Trước khi Tống Gia Trúc kịp quay lưng, Lâm Chức bắt đầu cởi đồ.

Cởi áo ngoài ra, hai tay y đặt lên vạt áo, cánh tay dùng sức nhấc lên.

Áo len màu trắng được kéo lên, ánh sáng phác họa vòng eo của thiếu niên, trắng đến chói mắt.

Tống Gia Trúc cứ thế đứng nhìn, quên phải quay đi.

Cậu nhớ tới hình ảnh ngày đó nhìn thấy trong điện thoại. Khi ấy có quần áo bao bọc, cộng thêm khoảng cách hơi xa, thành ra lại không thấy rõ eo, chỉ nhớ phần viền ren ôm trọn lồng ngực và chiếc váy ngắn nửa chặn nửa che.

Hình thể Lâm Chức mảnh mai, lại không phải kiểu ốm yếu, cơ bắp cân đối, nơi cần thịt có thịt khiến vòng eo càng thêm nhỏ nhắn.

Tống Gia Trúc siết chặt tay, con ngươi thẫm lại.

Chiếc váy dài lót nhung dạng vintage này có tông màu ấm, khiến người ta liên tưởng tới hạt dẻ rang đường nóng hổi giữa ngày đông, dày nặng và mềm mại.

Lâm Chức thay váy xong, quay người nhìn Tống Gia Trúc.

"Trông được không?"

Lúc nhìn về phía cậu, điệu bộ của Lâm Chức không còn là thiếu niên rụt rè, mà thể hiện linh hồn trưởng thành của mình, biết rõ còn cố hỏi.

Khuôn mặt thiếu niên chưa hoàn toàn trở thành thanh niên của Lâm Chức có đường nét mềm mại, tạo cảm giác tinh xảo.

Đây không phải lần đầu Tống Gia Trúc nhìn thấy y mặc đồ nữ, nhưng lại thấy khác biệt lạ kì.

Chiều cao của Lâm Chức khiến y mặc vừa như in, chưa đội tóc giả, nhưng y khoác trên mình cái váy này lại không hề tạo cảm giác khó chịu.

Ấy là sự luyến lưu trầm lắng như tường vi lẳng lặng nở rộ trong đêm, lẫn thêm chút kiêu hãnh của mỹ nhân tự nhận thức được vẻ đẹp của mình, khiến người ta phải trộm nhìn, là nét gợi cảm khiến đầu lưỡi nếm được vị ngọt, thậm chí làm Tống Gia Trúc vô thức thả nhẹ hô hấp.

Cậu dùng sức gật đầu, rồi lại cảm thấy cách biểu đạt này chưa đủ cường độ, dùng ngôn ngữ tay nhấn mạnh thêm. Trong cả quá trình, cậu không chớp mắt nhìn Lâm Chức chằm chằm.

Cậu thật sự rất muốn nói, con ngươi Tống Gia Trúc trở nên ảm đạm, tiếc rằng không làm được, lại không muốn phát ra âm khí dốc hết sức mới tạo được kia, phá hỏng bầu không khí thời khắc này, phá hỏng cảm giác trong lòng Lâm Chức.

"Cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích. Tôi quyết định sẽ cho cậu một món quà, làm đáp lễ."

Ngoài thiệp chúc mừng và bánh kẹo ra, Lâm Chức không chuẩn bị thêm gì khác làm quà Giáng Sinh tặng Tống Gia Trúc. Nhưng y biết thứ gì là món quà tốt nhất với cậu.

Tống Gia Trúc cao hơn Lâm Chức một chút, thế nên y nhất định phải ngẩng đầu, thậm chí là kiễng chân.

Tầng mây nặng nề ngoài cửa sổ tan đi, trở nên mỏng manh.

Ánh trắng xuyên qua lớp mây còn lại, chiếu rọi bóng hình.

Bóng người kéo dài trên sàn gỗ.

Một người hơi cúi, một người kiễng chân lại gần.

Tình cảm thuần túy của thiếu niên, mông lung tựa ánh trăng non.

Lâm Chức không làm sâu thêm nụ hôn này, chỉ đặt môi lên môi Tống Gia Trúc, hai cánh môi mềm chạm nhau. Lâm Chức khe khẽ cọ sát, khiến Tống Gia Trúc đuổi theo.

Y cong môi, để mặc cậu hung hăng xâm lược.

Nụ hôn truy đuổi dài dằng dặc kết thúc, Lâm Chức và Tống Gia Trúc nhìn nhau, không nói gì.

Bầu không khí mập mờ khó có thể dùng ngôn từ diễn đạt, đặc dính nhưng lại thật rõ ràng, giống như bồ công anh bay khắp không gian.

- -- Tớ rất thích món quà này.

- -- Có thể làm thêm lần nữa không?

Tống Gia Trúc nhìn Lâm Chức, cầm tay y.

Bóng dáng ảm đạm dưới ánh mặt trời lúc xưa, dường như trở nên tươi tắn rạng ngời.

Chút nhạy cảm và tự ti trong lòng Tống Gia Trúc dường như được nụ hôn này chữa lành, khiến cậu càng thêm tin tưởng, càng thêm chín chắn, thậm chí là thành thạo điêu luyện.

Tống Gia Trúc vẫn luôn rất tĩnh lặng, nhưng tĩnh lặng của cậu không phải là hướng nội vô hại. Bên trong Tống Gia Trúc không có thói kiêu căng, cậu có thể đi một mình tới bây giờ chứng tỏ cậu không dính dáng gì tới nhu nhược.

Lâm Chức nhìn vào mắt cậu, còn chưa gật đầu, cằm đã bị Tống Gia Trúc nâng lên.

Lưng y bị giữ lại, đẩy sát vào người Tống Gia Trúc.

Động tác xâm chiếm thậm chí là độc chiếm mãnh liệt này, Lâm Chức lại quen quá.

Y không từ chối tâm tư của thiếu niên, cũng không thuần thục chỉ đường. Mặc dù trong một thoáng lòng có nhớ tới Minh Dao, nhưng Lâm Chức không coi hai mảnh vỡ này như một, và thực tế thì họ cũng khác biệt, chỉ là bản chất giống nhau.

Để mặc ngây ngô thăm dò, vị chua nhẹ của trái cây mới chín lan tràn giữa răng môi.

Nụ hôn đêm Giáng Sinh như chương cuối trước khi hạ màn, mở ra khúc diễn sau cùng của đêm đen.

Khi tầng mây lại che đậy ánh trăng, môi Lâm Chức đã đỏ thắm rực rỡ.

Tống Gia Trúc cố gắng ổn định lại nhịp thở và phản ứng lúng túng, cố gắng không để mình quá sỗ sàng.

- -- Tớ có thể đưa cậu về không?

Đôi mắt Tống Gia Trúc sáng lên lời hỏi thăm, cậu không muốn cứ thế để Lâm Chức ngủ lại, như vậy không chính thức mà cũng quá kì lạ. Cậu không muốn Lâm Chức hiểu lầm, cho rằng cậu là người dễ dãi, để rồi quy rằng tình cảm của cậu cũng dễ dãi.

Lâm Chức hơi ngạc nhiên, gật đầu.

Y cảm nhận được Tống Gia Trúc có phản ứng, nhưng cũng hiểu ý Tống Gia Trúc không muốn giữ y lại vì sợ vượt rào.

Quà tặng của cậu không hàm chứa ẩn ý như quà của người trưởng thành, chỉ là chân thành tặng thứ xinh đẹp y thích, mục đích không phải là ôm ấp mở quà.

Đối với thiếu niên mà nói, tình yêu là điều không trộn lẫn tạp chất dục vọng.

Lâm Chức không thay đồ, y để quần áo trong hộp đựng váy, sau đó mặc áo khoác vào.

Tống Gia Trúc đạp xe đạp của mình, có yên sau, cậu còn dùng khăn giấy lau sạch sẽ rồi đợi Lâm Chức ngồi vững.

Lâm Chức mặc chiếc váy dài đắt đỏ còn chưa được cắt mác cậu tặng, đội mũ áo khoác lên, ôm eo cậu, nghe tiếng bánh xe chèn lên mặt đất.

Đây là phương thức tình yêu y chưa từng được cảm nhận, hôn môi với thiếu niên tuổi dậy thì rồi được cậu đưa về nhà.

Ven đường còn vài hàng quán chưa đóng, ánh đèn ấm áp rọi qua cửa kính, chiếu sáng hình ông già Noel dán trên đó.

Trên cây thông Noel mini còn lấp lánh những ngọn đèn nhỏ và các món đồ trang trí xinh đẹp.

Lâm Chức cảm giác bàn chân lành lạnh, y ngửa đầu nhìn trời đêm, từ đèn đường thấy được chấm trắng tung bay.

"Tống Gia Trúc, tuyết rơi."

Tống Gia Trúc dùng hành động thay thế câu trả lời, cậu cầm tay Lâm Chức, nhét vào trong túi áo, tránh cho tay y bị lạnh.

Đoạn đường về nhà không ngắn cũng chẳng dài. Gió thổi làn váy, y tựa vào lưng Tống Gia Trúc tránh để khí lạnh chạm vào mặt, cách quần áo cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu

Tống Gia Trúc đưa Lâm Chức tới dưới lầu, không đi lên.

Cậu đứng đó nhìn y, vậy đã đủ rồi.

Trong tay Lâm Chức cầm túi đựng hộp quà, vẫy tay với cậu.

Tống Gia Trúc cũng vẫy tay, nhìn Lâm Chức đi vào trong.

Cho đến khi thấy nhà Lâm Chức sáng đèn, cậu mới trở về.

Lâm Chức đứng ở ban công, nhìn bóng dáng dần xa.

Đêm tuyết rơi thật ra cũng không yên tĩnh, ven đường luôn có người qua lại, có những âm thanh khác.

Nhưng chờ tới khi không thấy được Tống Gia Trúc nữa, Lâm Chức mới để ý đến những yếu tố này.

Y khẽ cười, vào trong phòng xua đi cái lạnh.

01 sợ làm phiền nên mãi sau mới mở miệng: [Kí chủ, như vậy có tính là nhiệm vụ sắp thành công rồi không? Nhưng mà đối tượng nhiệm vụ vẫn chưa mở miệng nói chuyện.]

01 nghi hoặc, xem tiến độ hiện tại và phản ứng của đối tượng, nó cho rằng nhiệm vụ thành công rồi, trạng thái của đối tượng nhiệm vụ cũng tốt, có cảm giác tràn trề hi vọng khi được cứu rỗi thành công. Nhưng sao cậu ta vẫn không chịu nói chuyện?

[Sắp rồi]

Lâm Chức chỉ đáp lại như vậy, không giải thích thêm.

Không phải là Tống Gia Trúc còn phòng bị, Lâm Chức đoán là vì cậu vẫn chưa hoàn toàn có được y.

Điều này tất nhiên sẽ khiến cậu nhóc bất an, nhưng Lâm Chức chuẩn bị hết rồi.

Hôm sau rời giường, quả nhiên tuyết vẫn chưa ngừng.

Có điều trận tuyết cũng không lớn, chỉ trùm lên mặt đất một lớp mỏng manh, nhanh chóng bị giẫm thành nước, băng đá và đất bẩn bị quét tới ven đường.

Lễ Giáng Sinh qua đi, sự hưng phấn của các bạn học lại như mọi ngày.

Tuyết rơi ở thành phố này là chuyện bình thường, năm nào cũng có, nhưng phải tới cuối năm mới được trận tuyết to.

Có điều tuyết rơi vẫn khiến nhóm học sinh có thêm chủ đề thảo luận, nhưng cũng chỉ một chút vậy thôi, không bù đắp được sự căng thẳng khi kì thi tháng sắp tới.

Chủ nhiệm lớp thường xuyên nhấn mạnh việc họ đã là lớp 12, thi tháng xong sẽ thi cuối kì, thi cuối kì xong là tới kì 2, sau đó là bước ngoặt sau nhiều năm đèn sách, con đường có thể nói là thay đổi vận mệnh của vô vàn học sinh trên cả nước --- Kì thi đại học.

Bởi vì chủ nhiệm vừa vào lớp đã nói chuyện này, nhóm học sinh ngồi nghiêm cả tiết.

Ngày đó còn chưa thật sự tới nên đám trẻ không có mấy cảm giác chân thực hay căng thẳng.

Lâm Chức và Tống Gia Trúc cũng vậy, khả năng của họ quá đủ, đương nhiên là bề ngoài Lâm Chức vẫn phải tỏ ra hơi bất an. Y không lo lắng cũng không hẳn là vì lực học của mình, thậm chí y cảm giác có khi không cần đợi tới lúc thi tốt nghiệp trung học đã rời khỏi thế giới này.

Nghĩ đến đây, Lâm Chức nhìn sang Tống Gia Trúc bên cạnh, đúng lúc cậu cũng đang nhìn y.

Nhưng họ không nghĩ cùng một chuyện. Tống Gia Trúc làm động tác tay hỏi: Cậu định thi trường nào?

Lâm Chức không đưa ra đáp án cụ thể, chỉ bảo: "Chưa nghĩ ra, cậu thì sao?"

- -- Tớ có dự định rồi, nhưng tớ không muốn học quá xa cậu.

Cậu thiếu niên nghiêm túc muốn có một tương lai với y.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5771 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5024 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4603 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4529 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4485 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter