Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phong Nguyệt Bất Tương Quan

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phong Nguyệt Bất Tương Quan
  3. Chương 44: Phủ An Quốc Hầu

Chương 44: Phủ An Quốc Hầu

"Thật ra còn có một chuyện, nô gia cũng không quá hiểu." Phong Nguyệt vừa ăn cơm vừa nói: "Chu Tới Tài tuy muốn giết ngài, nhưng ngài muốn giết hắn cũng rất nhiều phương pháp, sao phải tốn công như vậy?"

n Qua Chỉ liếc nhìn nàng, không đáp lời, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, nhìn Phong Nguyệt đến mức nàng rùng mình một cái, nàng bĩu môi nói "Nô gia chỉ hỏi một chút thôi mà!"

"Không phải ngươi điều tra Sơn Ổn Hà hay sao?" Hắn hỏi: "Hiểu rõ, còn giả vờ hồ đồ với ta?"

Thỏi bạc kia rơi vào trong tay hắn nên chuyện nàng điều tra Sơn Ổn Hà đương nhiên hắn cũng biết, sao lại quên việc này nhỉ, uổng cho để người ta cười nhạo một hồi!

Phong Nguyệt khẽ cắn môi, biết phải nghe lời nên cười: "Nô gia cảm thấy hứng thú với chuyện của Sơn đại nhân, dù sao cũng là Tam Tư Sử đương triều, chưởng quản thuế ruộng, không biết ngài nghĩ thế nào."

Muốn dùng đến Chu Tới Tài thì dính gì Sơn Ổn Hà? Dính không được Sơn Ổn Hà một khi đã bỏ xe giữ soái, chỉ còn lại Chu Tới Tài. Vậy còn có lợi ích gì?

Nàng nhìn chằm chằm Sơn Ổn Hà là bởi vì người này cùng Thái Tử quan hệ không tốt lắm, lúc trước có ân khách lúc say rượu nói thế, lệnh của Thái tử khác lệnh của Sơn Ổn Hà, người phía dưới lại đều phải nghe, đúng là khó xử.

Nói như thế thì Thái tử đối với Sơn Ổn Hà cũng thấy hứng thú, nếu nàng có thể cung cấp manh mối gì, Diệp Ngự Khanh hẳn thêm coi trọng nàng.

Không nghĩ lại bị người trước mặt này chặn đứng!

n Qua Chỉ trơ mắt nhìn Phong Nguyệt ăn đến bát thứ 3, hắn trầm mặc một lát. Dường như chẳng có việc gì bèn cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần biết ta nghĩ như nào."

Ta giết ngài được chưa? —— nếu cho nàng mượn trăm lá gan, nàng có thể thốt câu này ra miệng.

Nhưng đáng tiếc lá gan không đủ, Phong Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn đáp, ăn cơm tiếp.

Ăn cơm xong, Phong Nguyệt dẫn Linh Thù về phòng cho khách, vuốt tóc Linh Thù nói: "Ở chỗ này, ngoan ngoãn không chạy loạn, biết không?"

Linh Thù mở to đôi mắt tròn vô tội, nói: "Viện này lớn như vậy lại chẳng có gì, lộn nhào cũng chẳng sao, sao không thể chạy?"

Trẻ nhỏ đúng là ngây thơ! Phong Nguyệt dẫn cô bé đến cửa khách viện, nhặt một viên đá, ném theo hướng tường bao!

"Xoạt", có thân ảnh bay ra, vừa hiện chút đã biến mất vô ảnh.

Linh Thù trợn mắt há hốc: "Đúng là lợi hại!"

"Ngươi cho rằng đây là nơi nào." Phong Nguyệt ôm cô bé, miệng cười nhưng trong lòng lại không, nói thêm: "Lệ quỷ chi huyệt, sao có thể là kiểu người không chuẩn bị gì."

Lời này Linh Thù nghe không hiểu, dù sao nhớ kĩ chủ tử mình nói không thể chạy loạn, sau đó lại ngoan ngoãn đi múc nước, hầu hạ chủ tử nhà mình nghỉ ngơi.

"Điện hạ." Quan Chỉ quỳ gối ở nhà chính, đáng thương nói: "Thuộc hạ chỉ đau tay chứ không có phế, vẫn có thể hầu hạ ngài."

Người ngồi ở mép giường nương theo ánh đèn nhìn thư từ, nói không chút để tâm: "Một người hầu hạ là đủ rồi."

"Vậy......" Vậy sao lại thành Phong Nguyệt cô nương đi, sao không phải hắn đi!

Quan Chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ, phát hiện vấn đề nghiêm trọng đó chính là người kia biết nấu ăn, lại xinh đẹp, còn có thể làm ấm giường. Mà hắn ngoại trừ đánh nhau thì không biết gì cả!

"Chủ tử!" Quan Chỉ thiếu chút nữa rơi nước mắt: "Thuộc hạ không dám chọc ngài tức giận nữa, ngài để thuộc hạ tiếp tục hầu hạ đi."

Lời kia nghe cực thê thảm, rất giống nữ nhân bị vứt bỏ.

n Qua Chỉ rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Chỉ ngày mai không mang theo ngươi thôi, kích động như vậy làm cái gì?"

Chỉ ngày mai? Quan Chỉ ngạc nhiên: "Sau thì sao?"

"Lúc sau, nàng ta về Mộng Hồi Lâu của nàng, chúng ta nên làm cái gì làm cái đó." n Qua Chỉ nghi hoặc nhìn hắn: "Bằng không ngươi muốn như thế nào?"

Quan Chỉ kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình một cái, trầm mặc.

Chuyện vào bên trong phủ Sử Thần khác với những người khác, hắn còn tưởng rằng chủ tử sẽ chuộc thân cho Phong Nguyệt cô nương, về sau sẽ ở bên nhau, kết quả ai biết......

Nếu Phong Nguyệt cô nương biết thì thương tâm biết bao, ở cũng vào ở rồi, kết quả chủ tử nhà mình còn muốn đưa nàng quay lại. Cho người ta hy vọng rồi làm người ta thất vọng càng khiến người ta tuyệt vọng, càng tàn nhẫn hơn.

Quan Chỉ thổn thức một chốc rồi lại lặng im đứng dậy, hầu hạ chủ tử nhà mình nghỉ tạm. Chủ tử nói cái gì thì là cái đó, hắn không muốn ôm bình hoa lớn đi 10 con phố nữa.

Sắc trời tảng sáng, lại là một ngày mới, n Qua Chỉ mới vừa mở mắt ra đã thấy một phụ nữ nhà lành cười với mình.

"Công tử, nô tỳ hầu hạ ngài tỉnh dậy."

Áo váy ngang ngực màu đỏ quả hạnh, búi tóc song ốc hoạt bát nghịch ngợm, Phong Nguyệt trang điểm nhẹ, đôi mắt long lanh, không kiểu đuôi mắt cáo quyến rũ nữa, trông rất thanh thuần.

n Qua Chỉ đứng dậy, nhìn nàng, vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn: "Cũng không tệ lắm."

"Ngài chuộc nô tỳ về còn không phải là coi trọng bộ dáng không tệ lắm của nô tỳ sao?" Nha hoàn vừa phút trước còn đứng đắn, phút sau đã nháy mắt với hắn, nhéo khăn nói lanh lảnh: "Đáng thương nô gia đã 28 tuổi hoa, lại còn bị ngài chiếm thân, giờ sao tìm được người trong sạch huhuhu..."

m cuối nghe như hát tuồng, n Qua Chỉ nghe mà mí mắt muốn nhảy dựng. Hắn nhận trà súc miệng của nàng, hướng bên cạnh "phì" một tiếng: "Nói chuyện hẳn hoi!"

"Vâng!" Phong Nguyệt lập tức đứng đắn thần sắc, đôi tay đặt ngang eo, uốn gối với hắn: "Hạ lễ đã đưa qua phủ An Quốc Hầu trước, dựa theo lộ trình tính toán thì chúng ta ngồi xe chậm rãi đi qua, cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ thôi, cho nên ngài còn có thể nghỉ thêm lát."

Đúng là trời sinh giỏi tuồng chèo diễn kịch, chốc lát đã đổi dạng. n Qua Chỉ hừ nhẹ, đứng dậy liền nói: "Thay quần áo."

"Đúng vậy." Phong Nguyệt cười, cầm một bộ áo choàng sắc khói nhạt qua, duỗi tay cởi xiêm y trên người n Qua Chỉ, ngón tay không ngoan lắm cứ vòng đi vòng lại trên ngực người ta.

n Qua Chỉ mặt mũi lặng thinh nhìn nàng.

Nếu nói là người khác thì nhìn sắc mặt này, chắc chắn nàng sẽ dừng tay. Nhưng kiểu tiện nhân như n Qua Chỉ thì chỉ cần thân thể không nổi lên phản kháng, biểu tình hoàn toàn có thể xem nhẹ, mụ nó chính là gạt người!

Vì thế cởi xong xiêm y này, nàng không khỏi lau mồ hôi cho người ta, trái phải sờ nắn, lại cảm thán thêm lần nữa người ta đúng là vững chắc, xem gân cốt này có khi đối phó được đến 3 người như Can tướng.

"Sờ đủ rồi?" n Qua Chỉ liếc nhìn đồng hồ cát trong phòng, sắc mặt không tốt lắm, hắn vừa nhéo cánh tay nàng. Chẳng biết hắn đang coi như là xách gì mà lôi nàng ra đến tận ngoài xe ngựa.

"Uiii!" Phong Nguyệt đáng thương lăn vào trong xe, nói: "Nha hoàn không phải không thể ở trong xe sao?"

"Ta nói ngươi có thể là có thể." n Qua Chỉ chậm rãi buông màn xe xuống.

Trước khi lên đường, Phong Nguyệt còn đang cảm thán, đại ma vương cũng có nhân tính, không nỡ để nàng đi bộ phía sau.

Nhưng sau khi lên đường, mặt nàng tái xanh.

"Công tử, đây là trên xe ngựa!"

"Ừ."

"Chúng ta phải đi phủ An Quốc Hầu!"

"Ừ."

"Không được...... Đừng...... Bên ngoài đều là người!"

Xa phu lái xe mặt nóng lên, kéo xe chạy như bay, mắt thấy sắp đến phủ An Quốc Hầu còn cố ý vòng thêm một đoạn đường, cho hai vị sau sắp xếp thời gian.

An Thế Hướng đang ở cửa hầu phủ chờ, thật ra theo lý thuyết hắn không cần ra nghênh đón, nhưng n Qua Chỉ muốn tới, tiểu đồ đệ đối sư phụ tràn ngập tôn kính này sáng sớm đã đứng ở đây.

"Xe ngựa phủ Sử Thần kìa." Từ Hoài Tổ dõi mắt, thấy thế liền vỗ bờ vai hắn một cái.

An Thế Hướng hoàn hồn, lập tức đón.

"Sư phụ!"

n Qua Chỉ xốc màn xe, tâm tình giống như không tồi, gật đầu nhận lễ với bọn họ, nói với người phía sau: "Nha hoàn xuống trước."

Phong Nguyệt hai mắt rưng rưng, vươn ngón tay run run không một tiếng động trước mặt cầm thú, sau đó cắn răng, nặn ra một nụ cười tươi, xuống xe đứng bên cạnh.

"Đây là?" Từ Hoài Tổ ban đầu không nhận ra, nhìn một hồi mới sợ tới mức lùi sau một bước: "Phong Nguyệt cô nương?"

"Đây là nha hoàn của ta, Nguyệt Nhi." n Qua Chỉ xuống xe, liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng, lập tức đi theo An Thế Hướng vào hầu phủ đi: "Trước đi gặp hầu gia đã."

Phong Nguyệt cố gắng đi trông như bình thường, mặt mang theo nụ cười, đầu cúi thấp, mắt nhìn chằm chằm gót chân n Qua Chỉ, hận chỉ không có lá gan lên dẫm bẹp chân hắn.

Tối hôm qua nàng muốn lấy lòng hắn, hắn lại cho nàng ngủ khách viện. Nói là để hôm nay có tâm trạng tốt đến hầu phủ, vậy chuyện rồi là sao? Tự nhiên động dục? Có tính nàng là kỹ nữ cũng chưa từng làm chuyện kích thích như vậy!

Canh giờ còn sớm, hầu phủ chưa đông người lắm, An Thế Hướng thuận lợi dẫn bọn họ đến chủ viện.

"Phụ thân. n điện hạ đến mừng thọ."

Vừa nghe thanh âm, An Quốc Hầu gia xoay người lại, nhìn thấy n Qua Chỉ liền cười: "Khách quý đến."

"Nguyện hầu gia thọ tỷ Nam Sơn." Rốt cuộc cũng là vãn bối, n Qua Chỉ hành lễ với ông, khó có lúc ngoan ngoãn thế.

Phong Nguyệt không dám ngẩng đầu. Rốt cuộc bốn phía đông người, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi ủng.

Đôi ủng màu đen nói với đôi ủng màu trắng: "Điện hạ có thế tới, hàn xá cũng được thơm lây, không bằng mời vào bên trong?"

Đôi ủng màu trà đáp: "Hầu gia, mời."

Vì thế hai đôi ủng song song màu đen bên cạnh bừng bừng hứng thú nãy khoe với sư phụ lúc này ngây ngẩn cả người, còn quên cả giới thiệu, giờ sư phụ như rất quen thuộc cùng đi vào nhà?

Phong Nguyệt cũng rất lạ vấn đề này, còn chưa nghĩ ra gì thì cái ủng bên cạnh đã dẫm lên chân nàng: "Nguyệt Nhi, đi vào hầu hạ chủ tử nhà ngươi đi."

"...Vâng."

Cửa đóng lại, bên trong không có đôi ủng nào khác, đôi ủng kim màu đen đứng hướng về phía nàng, hỏi nghi hoặc: "Đây là?"

"Nha hoàn bên người." Đôi giày màu trắng đáp.

Có hai chữ "bên người", hầu gia cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười mời n Qua Chỉ ngồi xuống. Phong Nguyệt cũng ngoan ngoãn đứng phía sau n Qua Chỉ, lấy nước cho hắn.

"Khó có dịp ngài đến phủ ta." An Quốc Hầu nói: "Lần này không kiêng kỵ nữa?"

"Danh chính ngôn thuận, sao phải sợ?"

"Hahaha!" An Quốc Hầu gia cười, thở dài nói: "Ta đánh giá cao tính cách trầm ổn này của ngươi, so với những người trẻ tuổi khác, không giống chút nào."

Nghe này sao thấy như thế rất quen biết nhau nhỉ? Phong Nguyệt chấn kinh, nhìn chằm chằm mũi giày n Qua Chỉ, nói không nên lời.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5757 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5283 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4591 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4516 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4469 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter