Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
  3. Chương 84: Thái tử điện hạ bắt đầu nuôi chó đấy!

Chương 84: Thái tử điện hạ bắt đầu nuôi chó đấy!

Diệu Diệu phát hiện cái bụng của Đại Mực càng ngày càng to lên.

Đại hôn không lâu, Đại Mực sắp sinh con.

Lão phu nhân sớm dự đoán được nên đã cho người đi mời đại phu chuyên khám bệnh động vật tới, chỉ là đại phu còn chưa đến, Diệu Diệu đã xắn tay áo vào "Phòng sinh".

Cô còn vỗ ngực cam đoan với lão phu nhân: "Nãi nãi yên tâm đi, tuy rằng cháu chưa từng đỡ đẻ nhưng hồi trước lúc còn nuôi lợn, cháu đã chứng kiến nó sinh con rồi!"

Lão phu nhân: "..."

Diệu Diệu đi ra rất nhanh đã ôm trên tay bốn con chó con.

Động vật sinh con không cần cô phải hỗ trợ, Diệu Diệu lau người cho mấy chú cún, chờ Đại Mực sinh xong thì cho nó uống bát canh thịt hầm để lấy lại sức. Đại Mực hao hết thể lực, Đại Hoàng lo lắng chạy quanh nó mấy vòng, Đại Mực quay đầu, ngay cả sức để sủa "Gâu" cũng không có.

Mấy con chó nhỏ vừa mới sinh ra, hai mắt còn chưa mở nhưng đã rên ư ử muốn đi tìm mẫu thân, Diệu Diệu bèn ôm chúng vào lòng Đại Mực.

Tuy rằng là cún con nhưng em bé chào đời làm cả Nguyên gia từ cao đến thấp đều vui sướng, ai ai cũng muốn chạy đến ngắm.

Lão tướng quân ôm một con trong lòng, cún con vừa mới kêu ra tiếng, nhắm mắt lại, lão tướng quân thích thú vô cùng: "Đại Hoàng và Đại Mực đều Đại Mực đều rất khôn ngoan, mấy con cún này lớn lên nhất định cũng không thua kém gì."

Lão tướng quân nhìn hai con chó hồi lâu.

Cũng không biết là nuôi như thế nào mà cả hai con đều uy mãnh, trong quân doanh có nuôi mấy con nhưng khôn ngoan như Đại Hoàng thì lại không có, lại càng không có con nào giống như Đại Mực —— nó vốn dĩ sống chung với bầy chó hoang trong ngôi miếu đổ nát, từ lâu đã có bản lĩnh lãnh đạo, nhóm mấy con chó hoang kia lúc nào cũng nghe theo lệnh nó.

Hai chú chó lợi hại như vậy, lão tướng quân càng nhìn càng thèm. Nhưng đây là của cháu gái, dù ông không thể cướp được nhưng bây giờ đã có thêm tận bốn con, ông sẽ lấy một con đi nuôi cho riêng mình.

Mấy con chó nhỏ vừa sinh ra chưa được lâu nên nhìn khá giống nhau, lão tướng quân cẩn thận quan sát vài ngày, cuối cùng cũng chọn được một con ưng ý.

Đó là một con cún có bộ lông đen tuyền giống với mẫu thân nó, chỉ có hai cặp lông mày là vàng óng như lửa giống phụ thân, có vài phần uy phong. Không những như thế, con chó này cũng là con khoẻ mạnh nhất trong bốn con, đến giờ ăn cơm lúc nào cũng chạy đến nhanh nhất.

Lão tướng quân càng nhìn càng hài lòng, mỗi ngày nhìn thấy con chó nhỏ hoạt bát là càng vui sướng. Lão tướng quân không nói với người ngoài, đi lấy chó của cháu gái, nói ra sẽ làm người ta chê cười mất, đây là nhà mình nên mới không cố kỵ.

Rất nhanh, mấy con chó nhỏ dần lớn lên, bốn cái chân nhỏ chạy lon ton khắp Nguyên phủ, Diệu Diệu quan sát đánh giá cẩn thận rồi chọn lấy một con khỏe mạnh nhất giao cho phụ thân.

Cô trịnh trọng mà dặn dò: "Phụ thân nhất định phải giao cho thái tử ca ca, con thấy cún con này là khoẻ mạnh nhất, sẽ dễ nuôi."

Nguyên Định Dã dở khóc dở cười, nữ nhi nghiêm túc nhắc nhở, dự định lúc học kỵ xạ sẽ tặng cho thái tử.

Lão tướng quân như mọi khi ra ngắm mấy chú cún thì bị phát hiện thiếu mất một con.

"Tiểu Mực đâu?"

Diệu Diệu nói: "Cháu tặng người khác rồi ạ."

"Tặng người khác?!" Lão tướng quân lúc này dựng thẳng lông mày lên "Cháu đưa cho ai? Chẳng lẽ là cái tên tiểu tử Lục Việt kia, trong nhà nó không phải cũng có chó sao?!"

Diệu Diệu nói: "Cháu tặng cho thái tử ca ca."

Lão tướng quân cứng họng.

Ông hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng thở ra.

Ông có thể... Có thể giành nổi chó với thái tử sao?

Muốn đem con chó nhỏ tiến cung còn phải tốn chút công sức.

Cũng may trước đó trong cung có thông báo ra bảo thị vệ, thái y và thái giám kiểm tra một lượt rồi thuận lợi giao cho Tuyên Trác.

Ngay cả hoàng đế cũng thích cún con này.

"Thú nuôi trong cung không hề thiếu chó, còn có chó được nước chư hầu tiến cống, thế mà con lại đi tìm một con chó ở ngoài sao?" Hoàng đế nhấc cún con lên, cún con quẫy quẫy mạnh tứ chi, nó ăn nhiều nên rất khỏe mạnh, giãy dụa mạnh làm hoàng đế suýt không giữ được. Hoàng đế cười nói: "Là cún con của tiểu nha đầu kia sao? Nhìn cũng khôn ngoan đấy."

Tuyên Trác trong lòng khẩn trương nhìn ông, hoàng đế vừa nhấc nó, cậu đã có chút lo lắng đề phòng.

Hoàng đế lần đầu nhìn thấy cậu như vậy, bèn trả lại cún con. Tuyên Trác vội vàng cẩn thận ôm lấy nó.

Con chó nhỏ hoạt bát hiếu động, ở trong lòng cậu cũng không an phận, Tuyên Trác không dám dùng sức, chân chó quẫy đạp liền trượt khỏi lòng cậu chui ra ngoài.

"Thái tử đã muốn nuôi chó thì phải nuôi cho cẩn thận đấy." Hoàng đế cười nói: "Trẫm chờ nó lớn lên."

Việc này đương nhiên không cần phải nói, chỉ nhìn Tuyên Trác tự mình ôm lấy cún con đã biết cậu rất quan tâm nó.

Mặc dù không phải là loài chó quý hiến nhưng lại được Tuyên Trác rất yêu quý, Diệu Diệu mỗi tối đều muốn kể với cậu chuyện bốn cún con nhà mình, cậu tuy rằng chưa nhìn thấy chúng nhưng qua lời kể non nớt của cô cũng đã mường tượng ra được.

Con chó nhỏ toàn thân đen tuyền, chỉ có cặp lông mày có màu như lửa cháy, lúc này còn nhỏ nên có vài phần thơ ngây, khá giống với phụ mẫu của nó, có thể đoán ra ngày sau sẽ là một con chó rất uy mãnh. Tuyên Trác yêu thích không buông, ăn cơm cũng tự bón cho nó.

Có cún con vui đùa cả ngày nên thời gian dần trôi đi nhanh.

Lúc vào trong mộng còn cùng Diệu Diệu trao đổi kinh nghiệm nuôi chó.

"Chó của ta lúc nào cũng thích bò lên giường." Tuyên Trác cau mày, một mặt khó xử nói: "Ban đêm cung nhân ôm nó ra ngoài, nó bèn cào cào cửa cung, vừa mở ra là chạy ngay lên giường, ta đã nói với nó mấy lần rồi mà vẫn không chịu nghe."

Diệu Diệu như đương nhiên nói: "Nó muốn ngủ với huynh đấy."

Lúc ở nhà, Diệu Diệu mỗi ngày đều ngủ cùng Đại Hoàng, bây giờ cái giường lớn còn chia cho năm con chó, trước kia Đại Hoàng chỉ ngủ ở bên dưới giường, về sau mẫu thân qua đời, cô và Đại Hoàng ôm nhau ngủ, Diệu Diệu cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Tuyên Trác ngập ngừng một lúc lâu rồi nói: "Để ta nghĩ cách xem."

Trong cung quy củ nghiêm ngặt, cũng may Đông cung từ cao đến thấp đều nghe cậu nói, Tuyên Trác yêu thương cún con này nên thái giám, cung nữ cũng chăm sóc nó rất cẩn thận.

Cún con thích bò lên giường nên dưới giường ngủ bèn làm thêm một cái ổ chó nhỏ cho nó nằm. Cún con nghịch ngợm, hoa viên lúc nào cũng có dấu chân của nó chạy xung quanh. Đông cung còn cho người chuyên nấu ăn cho nó, các món có khi còn đa dạng hơn cả cho người.

Lúc Diệu Diệu tiến cung, vừa nhìn thấy nó đã đứng ngây ra.

"Thái tử ca ca, sao huynh lại nuôi Tiểu Mực thành béo thế này!?"

Tuyên Trác sờ sờ mũi, hỏi lại: "Cún con thì không phải nên béo một chút sao?"

Diệu Diệu xoay người ôm lấy con chó nhỏ, suýt nữa lảo đảo, mãi mới ôm vững được. Cô sờ sờ bụng nó, đúng là toàn thịt với thịt. Lúc nó mới chào đời còn thấy có vài phần uy nghiêm mà lúc này thì chỉ thấy mập ú lên.

Diệu Diệu lắc đầu thở dài: "Nó béo thế này thì làm sao mà bắt con mồi được?"

Tuyên Trác ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

"Nó ngày thường hay chạy trong ngự hoa viên, cũng có vận động mà." Tuyên Trác cố gắng biện hộ cho cún con của mình: "Nó bây giờ đang phát triển chiều cao, chờ lớn thêm chút nữa là ổn thôi."

Diệu Diệu không tin: "Bây giờ là cún con béo thì về sau khẳng định cũng sẽ trở thành một con chó béo! Chó mà nuôi béo quá thì sẽ bị bắt ăn thịt đấy!"

Ở trong hoàng cung này, ai dám động vào chó của thái tử?

Nhưng luận về nuôi chó thì Diệu Diệu vẫn giỏi hơn, Tuyên Trác bị nói đến không dám ngẩng đầu, bèn đi mời ngự y đến khám xem, nghe nói chó quá béo sẽ ảnh hưởng khỏe mạnh nên mới vội vàng sửa miệng.

Cậu bắt đầu cho cún con hoạt động nhiều lên, mấy món ăn trong bếp cũng phải giảm bớt, mỗi ngày đều phải đi dạo ngự hoa viên, sau nhiều cố gắng cuối cùng cũng trở lại được dáng vẻ uy mãnh ban đầu.

Diệu Diệu sau khi xem xong hài lòng gật gật đầu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nuôi chó không dễ chút nào, so với học kỵ xạ với Nguyên tướng quân còn khó hơn!

...

Trong học đường bỗng nhiên thịnh hành trò nuôi chó.

Buổi sáng, Diệu Diệu được hai chú chó nhà mình đưa đi học thường hay gặp mấy con chó đứng ở cửa học viện, mấy con chó ấy đưa chủ nhân đến lớp rồi mới quay trở về.

Nhưng gần đây, cổng học viện ngày càng xuất hiện nhiều chó, Diệu Diệu nhớ có mấy người trước kia hay nuôi ếch, cá vàng nay bỗng nhiên đổi hết thành chó.

Lục Việt cập nhật tin tức nhanh nhạy nói với cô: "Diệu Diệu muội muội, muội biết gì chưa? Thái tử điện hạ bắt đầu nuôi chó đấy!"

Diệu Diệu đương nhiên biết.

Cún con kia là đứa nhỏ của Đại Hoàng mà!

"Thái tử điện hạ nuôi chó, chúng ta sao có thể ngồi yên được, đương nhiên là phải học theo thái tử điện hạ rồi." Lục Việt đắc ý nói: "Muội xem, ta và thái tử đều nuôi chó đấy!"

"..."

Diệu Diệu không nhìn ra có cái gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng không chỉ có Lục Việt mà rất nhiều đệ tử trong học viện đều như vậy, cứ nói đến nuôi chó là có thể đắc ý nói mình và thái tử có sở thích giống nhau.

Có rất nhiều loài chó, có giống ngoại hiếm thấy, có cả kiểu chó mực giống với thái tử, còn có người đắc ý nói chó của mình trí dũng vô song như chó của thái tử nuôi.

Diệu Diệu cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Thừa dịp phu tử ra ngoài, cô bèn nghiêm túc sửa đúng cho bạn ngồi cạnh mình: "Chó của ta mới là lợi hại nhất."

"Dù là Đại Hoàng hay Đại Mực thì chúng đều là chó mà ta nuôi, đều cực kỳ lợi hại!"

"Đại Hoàng còn là chó được đích thân hoàng thượng khen ngợi."

Các bạn nhỏ coi chó của mình như bảo bối, sao có thể chịu thua người khác, lúc này bèn tranh cãi: "Đại Mao của ta mới là lợi hại nhất!"

"Đại Hoàng của ngươi chỉ là loại chó nhà thôi, của ta chính là chó ngoại đấy!"

"Tuy... Tuy có được hoàng thượng khen nhưng chó của ta, hoàng thượng chưa chắc đã nhìn thấy đâu!"

Mọi người ngươi một lời ta một câu, ào ào khoa trương chú chó của mình lên, ai cũng nói của mình là lợi hại nhất, không ai phục ai, cãi nhau đến đỏ cả mặt mà vẫn chưa dừng lại.

Diệu Diệu cũng vì Đại Hoàng và Đại Mực của mình mà tranh cãi đến nảy lửa.

Có người hô to một tiếng: "Phu tử đến!"

Nhưng mọi người nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua, tiếp tục tranh chấp.

Diệu Diệu đi lên phía trên, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vênh váo nói: "Chó của các ngươi lợi hại nhưng các ngươi lại không biết cưỡi nó!"

Tất cả cứng họng nhìn nhau.

Diệu Diệu kiêu ngạo nói: "Thái tử cũng không biết cưỡi chó!"

Oa!

Đúng vậy!

Thái tử không cưỡi!

Thế là do chủ nhân không biết nên khiến con chó không thể lợi hại nhất sao!

Mấy người nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, lại nói không nên lời phản bác.

Ai bảo bọn họ không cưỡi được chó chứ!

Có một bạn nhỏ méo bĩu môi, cuối cùng không nhịn được oa oa khóc lớn.

Rất nhanh, người thứ hai, người thứ ba, các chủ nhân không cưỡi được chó đều ủy khuất mà khóc lóc.

Lúc phu tử đến thì thấy trong phòng tràn ngập tiếng kêu khóc liên miên không dứt.

Mọi người oa oa khóc lớn: "Vì sao học viện lại không dạy cách cưỡi chó chứ—— "

Phu tử: "..."

Diệu Diệu đi xuống, phủi phủi bụi trên xiêm y.

Đại Hoàng của cô là lợi hại nhất!

Buổi chiều, rất nhiều bạn nhỏ vừa đi về vừa khóc lóc nức nở.

Hôm sau, Nguyên Định Dã như thường lệ vào triều sớm.

Lúc đang chờ thì có vài đại nhân không nhịn được chạy lại chỗ hắn nói: "Nguyên tướng quân, hôm qua hài tử về nhà có ầm ỹ đòi học cưỡi chó, hạ quan sau khi đi nghe ngóng mới biết chuyện này bắt nguồn từ học viện..."

Nguyên Định Dã: "..."

Học viện to như vậy lại chỉ có một tiểu cô nương biết cưỡi chó, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào như rót mật nhưng tính cách lại bướng bỉnh, nghịch ngợm, tư thế cưỡi chó rất vững chắc.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5755 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5282 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5015 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4590 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4516 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4468 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter