Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phục Thù

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phục Thù
  3. Chương 11

Chương 11

Xuống tới sân, không rõ lũ trẻ biệt tâm nơi đâu, chỉ còn Nguyên Khải đứng tựa hờ bên vách tường đợi mình.

Thục Linh làm lạ, "Lũ trẻ thế nào?"

Nguyên Khải nhấc người dũi thẳng lưng, "Anh sẽ nhận chúng."

"Không phải chứ?" Cô kinh ngạc, "Trại trẻ của anh bao nhiêu đứa rồi biết không?"

"Bất đắc dĩ, lần này có vài đứa nên giữ lại."

"Dù vậy thì nhận hết chúng ư..."

Nguyên Khải yêu mến trẻ con tới mức không thiết bỏ tiền mua biệt thự nhà vườn hơn năm trăm mét vuông rồi tu sửa thành cô nhi viện. Nó rộng gấp bội nơi Thục Linh sống, hiện tại có những ba mươi đứa trẻ được cưu mang, mà hoàn cảnh đa phần đều giống nhau, tính luôn cả cô, tất nhiên đi kèm với sự cứu rỗi là một "giao dịch", về mặt này đến Thục Linh cũng không rõ, anh ấy không nói mong muốn của mình dù bị lũ trẻ ép cung nhiều lần, Nguyên Khải đơn thuần lơ đi bằng một cụm "để xem" từ năm này qua tháng nọ, thế nhưng anh vẫn tận tuỵ chăm sóc chúng bằng mọi thứ tốt nhất.

Khi Nguyên Khải đưa cô về, căn biệt thự đã được ba năm tuổi rồi, sở dĩ trước đây từng hỏi anh ấy mới biết chút thông tin.

Khó mà xem nhẹ tình yêu mãnh liệt anh ấy dành cho lũ trẻ.

Thục Linh bèn thở dài, "Thôi được. Nhưng anh phải dành chút thời gian cho lũ trẻ đi, chúng chưa quen chỗ lạ đâu."

Nghĩ lại thì, nếu ban đầu cô không chọn báo thù, có lẽ bây giờ đang sống ở biệt thự... à không, cô nhi viện và được anh chăm sóc cũng nên.

"Ừm, nhắc mới thấy dạo này anh không tới thăm bọn trẻ." Nguyễn Khải khom lưng, nâng bộ quần áo được xếp gọn đặt trên núi hoa nát nhừ, "Mặc cái này đi. Em cứ thế mà đi ra thì cảnh sát gong cổ chúng ta đó."

"Anh chuẩn bị khi nào vậy?" Thục Linh nhìn quần áo mình vây đầy máu, miễn cưỡng đưa tay nhận lấy.

"Không nói."

Cô lẫm bẫm, "Hẹp hòi."

Thay quần áo xong, bầu trời cũng ngã màu mất rồi.

Thục Linh cùng Nguyên Khải đi bộ ra bến xe buýt vào nội thành, sau đó bắt xe về nhà.

- ---------------

- ---------------

Cuối hành lang tầng hai, tiếng bước chân lộp lộp lãnh đạm vang vọng.

Người đàn ông ăn bận chỉnh tề dừng trước cửa thư phòng, giày da khẽ dẫm lên vũng máu phía dưới sàn.

Vừa đẩy cánh cửa, ông chợt chững người.

Mùi máu tanh lồng lộng thổi ra, tầm mắt hút trọn khung cảnh màu đỏ thẳm không chừa bạt trắng. Đứng đằng sau bóng tối, nơi mà ánh sáng của thư phòng không thể lan toả, chẳng hình dùng nổi biểu cảm gương mặt ông là gì.

- ---------------

Về tới nhà, cô liền bò trườn xuống sofa. Tinh thần như được rưới gáo thảo dược, khoái lạc trăm bề.

Nguyên Khải nối gót nhảy vọt sang ghế đơn bên cạnh, đoạn với lấy điều khiển bật tivi, "Vừa kịp."

"Giờ này phải nghỉ ngơi chứ."

Có vẻ anh chẳng thèm để lọt tai lời nào, cứ chòng chọc dán hai con người lên màn hình, tập trung xem bộ "thuỷ thủ hoa hướng dương".

Miệng ngậm kín bưng tựa đâu nín thở không bằng.

Cô trừng mắt hồi lâu chưa có hồi đáp, miễn cưỡng hiểu vấn đề, và vì không muốn nghe nội dung phim, bèn bịt tai xoay nẻo khác.

Quá nữa giờ trôi, là tiếng lẹt sẹt, chát chát - dường như các nhân vật đương oánh nhau, song không nhìn thấy mà âm thanh vẫn lùa đến tai, cô nằm yên thôi cũng biết nội dung phim chán phèo, nhờ đó hàng mi càng trĩu nặng, cuối cùng liêu riêu ngủ thiếp đi.

Bấy giờ, cô chợt cảm thấy luồng hơi lạnh khẽ ướm quanh cơ mặt, không phân định nổi là mơ hay thực nữa, nó tựa hồ miết nhẹ lên da trần, rồi hờ hững để lại chút tàn dư lạ lẫm.

Thục Linh bỗng bừng tỉnh bởi xúc giác vừa khi quá đỗi chân thật. Kế đến là bàng hoàng mở mắt theo quán tính, phát hiện Nguyên Khải từ bao giờ đứng đằng sau sofa chống cằm quan sát mình bằng vẻ khoan thai.

Anh ngụ ý mĩm cười, "Dậy rồi ta, thấy em ngủ ngon quá anh định bế em lên phòng."

"Không cần."

Thục Linh từ chối hiểu cái thái độ ban nãy của anh, ngoại trừ giỏi nói mấy câu làm người ta sởn gai óc, thì tâm tư cũng thuộc dạng mờ ám khôn lường.

"Nếu mà là hồi nhỏ em còn thích thú rồi nhảy cẩn lên."

Thấy anh xụ mặt thất vọng, Thục Linh hơi chau mày ngồi dậy, "Chuyện từ thuở nào rồi, anh đừng xem em là trẻ con nữa."

Tivi chiếu nốt đoạn cuối "thuỷ thủ hoa hướng dương" thì chuyển thành phim bộ cổ đại.

"Nếu vậy sẽ khó xử lắm..."

Tiếng ồn giao kênh khoả lấp đi giọng nói rủ rỉ của anh.

Thục Linh một mạch bước về phòng, Nguyên Khải định xem tiếp hay về nhà cô đều không quản, dù sao nhà này cũng đứng tên anh ấy.

Nhưng nằm chẳng bao lâu, Nguyên Khải đẩy cửa vào, anh nghiêng mình tựa hờ một bên vách hỏi:

"Quên mất. Hôm nay lão viện trưởng không ở đấy, em định cứ thế bỏ qua sao?"

Ánh đèn ngoài hành lang nhẹ hắt vào giang phòng, sắc vàng rực rỡ nơi chóp mi Thục Linh đang đóng chặt, bấy giờ tâm mi cô khẽ run run hé mở ra. Đão mắt ngó sang đồng hồ để bàn, đã hơn mười một giờ khuya.

Cô cau có xẳng giọng, "Sớm không hỏi muộn không hỏi, canh giờ em ngủ lại đi hỏi."

"Còn sống không cần ngủ quá nhiều, đến lúc chết được ngủ ngàn thu mà."

"Anh không biết kiêng kỵ gì hết ha." Thục Linh trở mình hướng mắt lên trần nhà, "Viện trưởng... không thể cứ đâm ông ta chết là xong, nếu dễ dàng đến thế em cũng không nhất định phải chờ đến lúc này. Việc ông ta làm chết thôi chưa đủ."

Nguyên Khải ngã đầu cạnh cửa, "Tuần trước anh nhận đơn giao dịch được duyệt thông qua tổ chức, ám sát một viên chức cấp cao của bộ chính trị. Thời điểm là khi hội nghị kết thúc và ông già đó tham gia buổi tiệc xã giao, nơi hội tụ những người có thẩm quyền và quyền lực kinh tế."

"Anh trà trộn?"

Đối với dạng nhiệm vụ này, đây là cách thiết yếu.

"Đương nhiên." Anh sờ môi dưới, đoạn nghiên mặt nghĩ ngợi, "Ờm... hình như anh đã gặp ông viện trưởng ở đó và lén lút đi theo."

Thục Linh bật dậy, "Anh nghe được gì?"

"Ông ta khá cẩn trọng nên khó mà nghe được toàn bộ." Nguyên Khải gãi gãi ót, giọng điệu thoáng chần chừ, "Ờm... nhưng mà nghe được chút đỉnh. Ông ta thường cống nạp cho chủ tịch của mình vài đứa bé tầm độ mười bốn tới mười sáu tuổi, có lẽ đó là sở thích của chủ tịch. Nhờ cống nạp thường xuyên nên chủ tịch đã nâng đỡ ông ta từ trưởng phòng nhân sự lên giám đốc chi nhánh."

"Thật ư? Thằng già khốn nạn đó!"

Vẻ mặt cô không giấu nổi phẫn nộ.

Nguyên Khải bèn chữa cháy gấp, "Phải. Dù sao thì... "viện trưởng" là nghề tay trái thôi mà, ông ta duy trì cô nhi viện để củng cố quyền lực trong công ty, bằng cách nộp "cống phẩm" cho mấy lão già quyền cao chức trọng..."

Cảm thấy càng chữa càng cháy anh buộc ngậm chặt môi nhìn Thục Linh.

Lặng thinh giữa chừng Thục Linh bỗng ngập ngừng, "Nè anh ơi, trước đây vì hoàn cảnh bất ngờ nên em không thể học hết cấp hai và cấp ba. Khi chấp nhận cống hiến cho tổ chức và được dạy nền móng cơ bản, dù chỉ là để phục vụ cho nhiệm vụ nhưng cũng xem như học cấp tốc toàn bộ kiến thức."

Nguyên Khải khoác tay đợi câu nói tiếp theo.

"Anh hãy... mua bằng cấp hai và cấp ba giúp em..."

"Ý em...?" Là một lời nhờ vã, tuy nhiên anh không hiểu kế hoạch của Thục Linh dẫn đến không an tâm, "Em định làm gì với thứ đó?"

"Anh hãy làm như em nói, khi ổn định em sẽ kể."

Nguyên Khải trầm ngâm, đoạn vặn ngược, "Sao em không tự mua."

"Anh không có lương tâm hả?" Thục Linh bắt bẻ, "Ví em vốn dĩ đã sạch bong rồi, còn không có nổi con ruồi bay, không phải vì toàn bộ tiền hoa hồng từ nhiệm vụ của em đều rót vào cô nhi viện của anh hết rồi hả!"

Nói anh ấy kiệt sỉ, ki bo, keo kiệt là chưa đủ, sống đến giờ cô chưa tìm ra từ nào bao quát nổi hàm ý miêu tả độ keo kiệt của Nguyên Khải.



Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5757 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5283 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4591 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4516 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4469 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter