Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
  3. Chương : 32

Chương : 32

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Chu Cảnh nói nàng ăn bị đau bụng, hiện nay vừa nhìn hình như cũng không phải như vậy. Nếu là tiêu chảy bình thường, ba ngày nay cũng dưỡng tốt rồi, nhưng bây giờ trông nàng lại ỉu xìu, chẳng những không có khỏi hẳn, dường như lại càng nghiêm trọng hơn.

Đầu giường có cái bàn vuông làm từ gỗ lim đang để một chén dược, hẳn là chuẩn bị cho nàng.

Triệu Giới không mở miệng, Ngụy Côn ở một bên nói: “A La, Tĩnh Vương điện hạ phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương tới thăm con, con đỡ hơn chút nào chưa? Đã ngoan ngoãn uống thuốc chưa?”

Ngụy La liếc mắt nhìn chén dược ở đầu giường, lắc lắc đầu hai cái: “Còn chưa có uống phụ thân đã tới rồi”.

Chuyến này Triệu Giới đi quả thật có ý của Trần Hoàng Hậu, bất quá Trần Hoàng Hậu không nói rõ, chỉ hy vọng hắn quan tâm tới bệnh tình của Ngụy La, lại thật sự không ngờ hắn tự thân đến đây. Triệu Giới nhìn gương mặt nhỏ phấn nộn, ngồi vào đầu giường, đưa tay bưng chén sứ thanh hoa khắc hoa văn liền cành, múc muỗng dược đưa tới bên miệng nàng: “Muội không vào cung, Triệu Lưu Ly một mình không vui, để ta chuyển cho muội một câu, nói nhớ muội”. Nói xong, hắn nhếch môi cười một tiếng: “Như thế nào đang yên đang lành lại ngã bệnh? Chẳng lẽ là do lần trước ăn nho nhiều quá?”

Triệu Giới vừa nói dứt lời, Ngụy La đã nổi giận. Đều do miệng quạ đen của hắn!

Hai gò má Ngụy La nhô cao, oán hận nhìn hắn, bộ dáng thật sự đáng yêu: “Đại ca ca không được nói những thứ đó nữa”.

Triệu Giới nhịn không được cười lên, không nói thì không nói, lúc này nàng đang bệnh hắn vẫn là không nên đùa nàng: “Đến, uống thuốc đi”.

Ngụy La mở miệng uống, vị thuốc đông y vừa tanh vừa đắng nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngũ quan vặn lại thành đoàn.

Dược mặc dù đắng như vẫn phải uống. Triệu Giới đút cho nàng một muỗng lại một muỗng, thật vất vả mới uống hết, đắng tới nỗi hai mắt Ngụy La đều đã nước mắt lưng tròng.

Triệu Giới dùng ngón cái xoa đi nước mắt trên mi nàng, lại cười nói: “Nếu biết không ngon, cũng nên dưỡng bệnh cho tốt đi, khỏi bệnh rồi cũng không cần uống nữa”.

Hắn đang nói, chỉ thấy nàng từ dưới gối tìm ra một cái hộp nhỏ, mở ra, lấy một khối kẹo đường màu tím cho vào miệng. Thống khổ trên mặt nàng rất nhanh tiêu tán, chỉ còn lại thỏa mãn ngọt ngào. Triệu Giới như suy nghĩ gì đó, thanh âm không nhanh không chậm hỏi: ‘Đây là cái gì?”

A La cầm nó trong tay giống như bảo bối, vẻ mặt tự hào nói cho hắn biết: “Đây là Thường Hoằng tặng muội, bên trong có rất nhiều kẹo đường, rất ngọt”.

Triệu Giới chậm chạp a một tiếng, bất vi sở động, vẫn như cũ nhìn nàng.

Đầu óc Ngụy La xoay chuyển, nếu đã lấy ra rồi, có phải nên cho hắn nếm thử một chút không? Nếu không cho nàng có vẻ keo kiệt rồi. Ngụy La đành lựa ra một viên kẹo đường nhân quýt tròn vo, lưu luyến không rời đưa tới trước mặt hắn: “Đại ca ca cũng ăn một cái”.

Triệu Giới cong môi, hắn vốn dĩ không thích mấy thứ ngọt này, nhưng tiểu cô nương đã tự mình đưa lên miệng, hắn cũng không nên từ chối, liền nuốt vào. Kẹo thật sự rất ngọt, vỏ đường bọc bên ngoài tan ra, vị quýt bên trong liền tiến tới, tràn vào khoang miệng, vừa chua lại vừa ngọt. Hắn suýt nữa muốn phun ra, lại thấy vẻ mặt chờ mong của nàng nhìn mình, nhịn không được xoa xoa mi tâm nàng: “Ăn rất ngọt”.

Ngụy La mím môi cười một tiếng, hai mắt cong cong, xóa nhòa vẻ bệnh hoạn trên mặt, cả người có vẻ thêm tinh thần không ít.

Triệu Giới có chút nhớ nhung bộ dáng sinh long hoạt hổ của nàng, như cây ớt nhỏ, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều cảm thấy tâm tình rất tốt. Triệu Giới đem chén thuốc đã uống hết để ở trên bàn vuông, đứng dậy nói với Ngụy Côn: “Trong phủ bản vương có nhiều dược liệu quý, nếu Tứ tiểu thư có gì cần, cứ sai người tới Phủ Tĩnh Vương lấy thuốc, cứ nói là ý của bổn vương là được”.

Ngụy Côn thụ sủng nhược kinh, liên tục nói với hắn, thật ra đại phu đã khai dược rồi, cũng không có gì quá đáng ngại, chỉ là phần tâm ý này của Tĩnh Vương thật sự khó có, cho dù có thật sự đi lấy thuốc hay không, cũng muốn nói lời cảm tạ. Người ở Thành Thịnh Kinh ai mà không biết, Tĩnh Vương mười lăm tuổi đã là nhân vật lợi hại, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu trêu chọc hắn nhất định không có kết cục tốt. Ngược lại, nếu có thể được hắn bao che, vậy ở Thành Thịnh Kinh này không có gì đáng ngại.

Lần trước A La đi Hộ Quốc Tự được hắn cứu, bây giờ ngã bệnh hắn cũng đến thăm, nói sao cũng thấy hai người có duyên phận, khó trách Tĩnh Vương đối với nàng quan tâm hơn một chút.

Triệu Giới thăm Ngụy La xong, đến cùng cũng không phải nhi nữ của mình, không tiện ở lâu, hắn cùng Ngụy Côn đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nhỏ nói chuyện: “Mấy ngày nay cứ để A La dưỡng bệnh cho tốt, không cần vội vã vào cung, khi nào dưỡng tốt rồi lại đi cũng không muộn”.

Ngụy Côn gật đầu đáp ứng, cung kính đưa hắn tới cổng phủ, thấy hắn ngồi lên xe ngựa rời đi mới xoay người vào phủ.

*** *** ***​

Bên trong xe ngựa, Triệu Giới vén rèm cửa lên, cầm khăn tay đưa cho Chu Cảnh ở ngoài, nói: “Điều tra xem thuốc này có thành phần gì, tác dụng gì?”

Chu Cảnh tiếp nhận vừa mở khăn ra nhìn, bên trong là mẫu thuốc còn dư lại lúc nãy. Hắn ta sửng sờ, ngẩng đầu nhìn Triệu Giới:”Điện hạ…đây là…”

Triệu Giới không muốn nhiều lời, buông rèm xuống nói: “Đi thăm dò liền đi”.

Bọn họ vừa rồi đi qua Phủ Anh Quốc Công, bên trong chỉ có Tứ tiểu thư uống thuốc, còn là vương gia tự tay đút nàng, đáp án hết sức rõ ràng… Chỉ là Chu Cảnh có chút không rõ, Vương Gia vì sao phải hao tâm tổn trí với một tiểu nha đầu như vậy? Hắn không nghĩ ra, đành phải nghe theo lời Triệu Giới làm việc, không lâu sau liền có kết quả.

Vốn tưởng rằng dược này điều trị tiêu chảy, không nghĩ điều tra ra lại là dược trị độc! Chu Cảnh gấp gáp báo việc này lại cho Triệu Giới, sau khi Triệu Giới nghe xong, trầm mặc một lúc, hỏi: “Trúng độc ngân hạnh?”

Chu Cảnh gật đầu, đem lời đại phu thuật lại nguyên văn một lần: “Ngân hạnh chín ăn không có độc, nếu là ăn sống thì chứa độc tính, phản ứng của tiểu hài tử là rõ nhất. Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công chắc là trúng loại độc này”.

Nói xong, Chu Cảnh cũng không khỏi đau lòng cho vị tiểu thư này, ở trong phủ của mình cũng có thể trúng độc, có thể thấy tình cảnh của nàng thật sự không ổn. Không biết là ai hạ độc thủ với nàng, lại nhẫn tâm như vậy, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Triệu Giới hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, suy nghĩ một lát, nhớ lúc mình tới thăm Ngụy La cả phòng còn mấy rương hòm chưa kịp dọn dẹp, chắc hẳn có quan hệ với việc này.

Hắn kêu Chu Cảnh và Dương Hạo đi điều tra một chút, hai ngày nay ở Phủ Anh Quốc Công có dị động gì, vì sao, đều phải báo cáo lại.

Rất nhanh hai người liền tra ra, chuyện này là do tam phòng của Phủ Anh Quốc Công Liễu Thị gây ra. Mặc dù ở ngoài tô son trát phấn thái bình, nói là phu nhân không cẩn thận để tiểu thư ăn phải ngân hạnh sống, nhưng chỉ cần tỉ mỉ điều tra liền phát hiện chuyện không đơn giản như vậy, Không những thế, Chu Cảnh và Dương Hạo còn mang về một tin tức khác.

“Mẫu thân của Tứ tiểu thư Khương Thị năm đó chưa chết, mà là giả chết rời khỏi Phủ Anh Quốc Công, Phủ Anh Quốc Công vì thế xây một tòa mộ chôn di vật và quần áo…”

Lúc trước Khương Diệu Lan rời đi có người trợ giúp, rời đi không báo trước, Ngụy Côn cho dù muốn tìm người cũng tìm không được, nói với bên ngoài nàng bệnh qua đời, chỉ có rất ít người biết được nàng ta chưa chết, chỉ rời đi nơi này, về phần đi đâu, đến nay chưa ai biết được.

Chuyện giữa Khương Diệu Lan, Ngụy Côn và Ngụy Xương cũng không phải điều bí ẩn gì, tra hết sức dễ dàng. Bởi vậy, chuyện Đỗ Thị và Tam phu nhân tại sao hại Ngụy La cũng trở nên dễ hiểu, đơn giản là lòng dạ ghen tuông của nữ nhân. Bởi vì ghen tị ngay cả tiểu hài tử sáu tuổi cũng không tha.

Triệu Giới xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, từ từ nói: “Bá phụ Tam phu nhân có phải quan muối Liễu Đài Khanh không?”

Chu Cảnh vuốt cằm: “Đúng vậy”

Triệu Giới khép hờ mắt, lông mày giãn ra, trên mặt không hiện rõ hỉ nộ, thanh âm cũng trầm ổn, không chút nào giống thiếu niên mười mấy tuổi: “Muối vận là công việc béo bở, Liễu Đài Khanh chắc cũng vơ vét không ít. Sai người điều tra sổ sách mấy năm nay của hắn, chọn một hai vụ báo lại cho Hoàng thượng, cho hắn chịu khổ một chút”.

Chu Cảnh xác nhận. Nghĩ tới Vương Gia thật sự để ý tiểu nha đầu kia, bộ dáng hệt như bao che con mình, bây giờ Liễu gia bị hắn để ý tới, sau này khẳng định không dễ chịu.

Chu Cảnh và Dương Hạo đang muốn rời đi, trước khi đi lại bị gọi lại, Triệu Giới nói:”Dương Hạo về sau không cần hầu hạ ta, ngươi đi Phủ Anh Quốc Công, thời khắc chú ý động tĩnh của tứ tiểu thư”. Dừng một chút lại nói tiếp: “Bảo vệ an toàn của nàng, nếu có tình huống gì thì bất cứ lúc nào cũng lập tức báo lại cho bổn vương”.

Dương Hạo cứng đờ, hắn ta và Chu Cảnh bên cạnh vương gia sáu năm, bây giờ đột nhiên lại muốn đưa hắn ta đi, có chút kinh ngạc:”Vương Gia…”

Triệu Giới chống cằm, mở mắt nhìn hắn; “Ngươi không muốn đi?”

Cũng không phải là không muốn, chẳng qua là đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, hắn ta có chút không quen. Dương Hạo tiêu hóa một chút, nghe theo phân phó: “Chuyện thuộc hạ bảo vệ Tứ tiểu thư có cần để nàng biết không?”

Ánh mắt Triệu Giới trong trẻo nhưng mày khẽ cau lại, Dương Hạo liền biết mình vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn. Nếu để người biết rõ còn được sao? Tĩnh Vương Gia sai người bảo vệ Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, đây là có chuyện gì! Đối với thanh danh của hai người cũng không tốt, còn có thể đưa tới những phiền phức không đáng có. Dương Hạo gấp gáp thay đổi: “Thuộc hạ biết rõ, nhất định không phụ kỳ vọng của Vương Gia”.

Triệu Giới phất tay nói: “Đi xuống đi”.

*** *** ***​

Kể từ đó, Dương Hạo mỗi ngày đều ẩn nấp trong bóng tối chú ý động tĩnh của Ngụy La. Mỗi ngày nàng ăn gì, nói những gì, với ai, thích uống mấy thứ đồ ngọt nào, đều xem xét đánh giá tỉ mỉ. Buổi tối trở về Phủ Tĩnh Vương liền lựa chút chuyện trọng yếu nói với Triệu Giới, nếu không có gì quan trọng thì đem hành động của Ngụy La báo cáo lại một lần.

Triệu Giới cũng không cảm thấy phiền, người nói người nghe, vừa nghe vừa làm chuyện của mình.

Ngày hôm đó Triệu Giới đang thẩm duyệt tư liệu về vận muối, Dương Hạo nói: “Tứ tiểu thư mọc răng”.

Động tác Triệu Giới ngừng lại, nhớ tới bộ dáng hở lợi của tiểu nha đầu kia, mấy tháng qua đi rốt cuộc cũng mọc rồi. Hắn thấp giọng cười một tiếng, nhấc bút lông nhỏ trên giá đánh dấu mấy chữ, không quên hỏi: “Phản ứng của nàng thế nào?”

Dương Hạo nhanh chóng nói: “Tứ tiểu thư có vẻ rất vui vẻ, bộ dáng tươi cười so với trước kia vui hơn nhiều… Nói chuyện cũng rõ ràng hơn”.

Triệu Giới bật cười, khi đó hắn chê cười nàng không còn răng cửa, nói chuyện còn hở, chắc hẳn tiểu nha đầu kia ghi hận rất lâu. Bây giờ răng cửa của nàng mọc ra, ngược lại có chút đáng tiếc, rốt cuộc không nhìn thấy bộ dáng nói chuyện hở ra của nàng.

Ngụy La không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người ta giám thị, lúc răng nàng mọc ra, rốt cuộc không cần bị chê cười nữa, tâm tình tốt hơn nhiều.

Cùng lúc đó, Phủ Anh Quốc Công xảy ra hai chuyện lớn khác.

Một là nhà mẹ đẻ Tam phu nhân có vấn đề. Nhị bá phụ của Liễu Thị đảm nhiệm muối vận, là một công việc béo bở nhiều người hâm hộ, chi phí tiêu dùng của cả Liễu gia đều dựa vào Nhị bá phụ duy trì, bây giờ lại xảy ra vấn đề. Liễu Đài Khanh bị tố cáo, Hoàng thượng chuẩn bị điều tra muối vận, trên dưới Liễu gia đều cảm thấy bất an. Ai mà chẳng biết nước này không trong, nếu thật sự điều tra, cho dù có mười cái đầu cũng không đủ chém!

Tam phu nhân gần đây rất hoảng loạn, vốn dĩ bị Ngụy Xương phạt chép kinh phật, bây giờ vẫn tâm nguyện hương khói bái phật, mỗi ngày đều thành tâm thành ý sao chép năm bản kinh phật mới an tâm. Nghĩ cũng đúng thôi, Liễu Đài Khanh là trụ cột của Liễu gia, nếu hắn đổ, Liễu gia cũng xong rồi. Liễu Thị mặc dù đã gả vào Phủ Anh Quốc Công, họa không dính vào người bà, thế nhưng dù sao cũng là nhà mẹ mình, huống chi nếu không có nhà mẹ đẻ dựa vào, sau này bà ở Phủ Anh Quốc Công cũng không dễ sống…

Một chuyện khác là Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên. Trời vào đông, càng ngày càng lạnh, Đỗ Thị mang thai bụng to sống ở Ngân Hạnh Viên, trước sau chỉ có hai nha hoàn chăm sóc. Một ngày nọ bà ta lúc đi xuống không cẩn thận vấp ngã, mồ hôi đầy trán, thật là muốn sinh sớm!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5920 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5391 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5113 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4711 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
5

Chí tôn đặc công

2566 chương
4665 View
4
Đô Thị Truyện VIP
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4644 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter