Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta
  3. Chương 14 : Chương - 14

Chương 14 : Chương - 14

Lúc Chung Diễn vừa mới tới Thanh Nham thì nơi đây còn đang xuân hoa rực rỡ, bây giờ cũng đã vào đầu thu rồi. Tầng tầng lớp lớp rừng cây dần thay áo mới, lá thu vàng óng đan vào lá phong đỏ sẫm, sắc thu ươm màu cả dãy núi. Màn đêm buông xuống, trăng thu sáng tỏ, Chung Diễn ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo màu bạc trên trời cao. Để cứu rỗi nhân vật phản diện mà phải hao tâm tổn trí mất công, kết quả mình lại biến thành nhân vật phản diện luôn, nơi này đúng là không ngửi nổi mà. Có điều tâm tình Chung Diễn vẫn ổn lắm, không hề nản lòng thoái chí, cũng chẳng muốn hận đời gì cả. Chỉ là dưới đêm trăng thu này, hắn có hơi nhớ nhà. Chung Diễn hỏi hệ thống: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là ta sẽ được về nhà đúng không?” Hệ thống dường như cũng phát hiện ra sự u sầu của hắn nên trả lời rất nhanh: “Đương nhiên, chúng ta sẽ đưa ngươi về thời gian ngay lúc ngươi đi luôn.” Chung Diễn cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng lại nghĩ, không biết mình đi rồi Cố Huyền Nghiễn có nhớ mình hay chăng, tốt xấu gì cũng cùng trải qua hoạn nạn mà. Rồi nghĩ tiếp, nếu là mấy người Lương Tranh Thanh Vưu có khi còn nhớ tới hắn, chứ hắn quan tâm Cố Huyền Nghiễn làm gì. Chung Diễn vừa nghĩ đến đó thì bị một quả thông ném thẳng vào trán. “…” Nỗi buồn ly biệt cảm xúc chia tay lấp kín tâm tư bị một quả thông ném cho bay mất tăm, Chung Diễn ngước đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Cố Huyền Nghiễn đang ôm kiếm đứng trong sân, thấy hắn nhìn mình, Cố Huyền Nghiễn bước nhanh tới gần, thấp giọng hỏi, “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?” Chung Diễn đang ngồi trên lầu hai, vì vậy hắn phải cúi đầu xuống nhìn xuống Cố Huyền Nghiễn ở phía dưới. Góc nhìn này chút kỳ lạ, hai người tưởng xa mà gần, Cố Huyền Nghiễn không hề tránh né, ngẩng đầu chờ Chung Diễn trả lời. Bốn mắt đăm chiêu dõi theo nhau, len lỏi chút ý vị “trăng lên sáng toả mái tây, cửa ai mở hé gió bay vào phòng”. Tiếc là Cố Huyền Nghiễn không phải Trương Sinh, Chung Diễn cũng không phải Thôi Oanh Oanh, đôi chân gác trên bệ cửa sổ thoắt ẩn thoắt hiện sau làn áo, “Không ngủ được, ngắm trăng.” * Trương Sinh (nam) và Thôi Oanh Oanh (nữ) là cặp tình nhân trong vở kịch Tây Sương ký. Cố Huyền Nghiễn nở nụ cười, “Nếu là ngắm trăng thì sau núi là vị trí lý tưởng đấy.” Thấy Chung Diễn nhìn mình khó hiểu, trong mắt Cố Huyền Nghiễn lại đắp thêm một tầng vui vẻ, “Mơ sau núi không còn bao nhiêu nữa, có điều hôm bữa ta có hái một ít rồi ủ rượu chôn dưới gốc cây, sư huynh muốn uống không?” Hai mắt Chung Diễn bừng sáng, rồi lại ho khụ khụ làm bộ, “Cấm đi lại ban đêm, không tốt lắm thì phải.” Cố Huyền Nghiễn như thể bị thuyết phục, trịnh trọng gật đầu, “Sư huynh nói đúng, bỏ đi.” Chung Diễn: “…” Cố Huyền Nghiễn nhìn vẻ mặt hối hận cuống cả lên của Chung Diễn mà phải bật cười, lùi ra phía sau nửa bước nói, “Sư huynh, đi nào.” Cảnh đêm như nước, trăng sáng nhô cao. Vẫn là ngọn núi đó, vẫn là gốc cây ngày ấy. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn leo lên cành, mở vò rượu mơ ra. Trước đây hai người đã từng nhân giờ nghỉ trưa mà lén tới đây, ngồi trên tán cây này hái trộm mơ ăn. Bây giờ lại nhân lúc xung quanh tĩnh lặng, lén tới đây uống rượu. Chung Diễn ngẫm nghĩ một lúc, phát hiện nhìn kiểu gì thì mình và Cố Huyền Nghiễn đều chưa từng làm được chuyện gì tốt với nhau… Cơ mà, hắn vui là được. Rượu mơ đúng thật là ngon hết sẩy, chua chua ngọt ngọt, rất có mùi vị. Tửu lượng của Chung Diễn căn bản chẳng thấm vào đâu, rượu qua ba tuần là tai hắn đã ửng hồng, dưới ánh trăng thanh lãnh kia lại càng rõ ràng hơn. Thế mà hắn lại không phát hiện, cứ cằn nhắn liên miên với Cố Huyền Nghiễn. “Ngươi có thể bớt nghĩ đến chuyện giết ta không, ta vừa phải cứu ngươi vừa phải cứu ta cũng đâu có dễ dàng gì?” “Sư đệ, ngươi đừng giết người nữa, điểm của ta không đủ để trừ nữa rồi.” “Ta nhớ nhà quá… Chưởng môn cứ cảm thấy ta là nội gián, đúng là tuyết rơi tháng sáu* mà trời!” * Tuyết rơi giữa mùa hè là có người bị oan. Nếu mà còn tỉnh thì hắn tuyệt đối sẽ không nói ba cái thứ bậy bạ này đâu. May mà người say nói chuyện mập mờ không rõ, tiếng Chung Diễn càng lúc càng nhỏ, Cố Huyền Nghiễn cũng không nghe ra được cái gì nhiều, y lấy ly trên tay Chung Diễn đi, “Sư huynh, không thể uống nữa đâu.” Đầu óc Chung Diễn không còn tỉnh táo, ngoan ngoãn giao ly cho y, hắn cảm thấy mình càng lúc càng buồn ngủ, cơ mà lại nghĩ, lỡ mình ngủ quên rồi Cố Huyền Nghiễn lại đi giết người thì phải làm sao đây? Thật ra chỉ cần bây giờ Chung Diễn tỉnh táo là sẽ tự biết Cố Huyền Nghiễn không còn dễ giết người, cũng chẳng nhất thiết phải một sống một còn với kẻ thù như thế nữa. Có điều hắn đã say tới mức nghĩ ngợi lung tung, cứ lo Cố Huyền Nghiễn sẽ lừa cho mình bị trừ điểm tiếp. Vì vậy hắn bèn ngồi nhích lại gần chỗ Cố Huyền Nghiễn hơn một chút, níu chặt ống tay áo đối phương. Cố Huyền Nghiễn cho là hắn có chuyện cần nói, đoạn quay đầu lại nhẹ giọng hỏi, “Sư huynh, sao vậy?” Chung Diễn không nói lời nào, cứ thế cầm ống tay áo y cả buổi. Lát sau như đã suy nghĩ xong, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm lắm, thế là bèn dứt khoát nghiêng mình nằm gối đầu lên đùi Cố Huyền Nghiễn luôn. Xem ngươi đi giết người thế nào! Đã giải xong khúc mắc, Chung Diễn cảm thấy mình thật sự quá thông minh, hài lòng thỏa mãn rồi thì cơn buồn ngủ càng ập đến nhanh hơn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào mà thiếp đi trên đùi y. Mà Cố Huyền Nghiễn, từ lúc Chung Diễn bắt đầu níu y lại định nói gì đó, cho tới hành động kế tiếp y đều bị hắn làm cho ngớ người, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Chung Diễn, y mới lấy lại tinh thần, khẽ nhìn xuống gương mặt của Chung Diễn. Y phục đối phương bởi vì ban nãy say rượu kéo ra nên có hơi hỗn loạn, đôi má hây hây phiếm hồng, lồng ngực phập phồng chậm rãi, xem ra ngủ say rồi. Cố Huyền Nghiễn nhịn không được mà nghĩ lại, lần đầu tiên mình chú ý tới đối phương là khi nào? Có lẽ là cái đêm giết Lý Vân Cơ, đối phương tiến vào đưa trà, trùng hợp đụng trúng mình vừa giết người xong. Cho đến bây giờ, Cố Huyền Nghiễn vẫn có thể nhớ được sự sợ hãi trong đôi mắt của đối phương ngày đó, Cố Huyền Nghiễn tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội hét lên, một kiếm đâm xuyên ngực trái của hắn. Dù sao đối với y mà nói, giết một đệ tử kỳ Ngưng Thần thật sự quá dễ dàng. Lúc động thủ, trong lòng Cố Huyền Nghiễn cũng chưa từng gợn sóng, y chỉ cảm thấy người này quá xui xẻo, khi khác không vào lại vào đúng khi ấy. Nhưng, hắn không chết. Cố Huyền Nghiễn không biết có vấn đề ở đâu, chỉ là không thể không để tâm hắn, nghĩ chắc chỉ cần có thời cơ nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu. Kết quả là không thể quay đầu lại nữa. Cố Huyền Nghiễn vừa uống rượu vừa nhớ lại, người này có gì tốt? Đã không có sắc đẹp tuyệt trần, tu vi lại còn thấp, lúc trêu đùa người khác thì có chút khôn vặt và tự mãn, bị người khác lừa gạt thì sẽ quạu lên như muốn cắn người. Điểm tốt duy nhất của hắn có lẽ là, “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại.” Đó là lần đầu tiên y nghe thấy có người nói vậy với mình. Cố Huyền Nghiễn độc hành trong bóng tối nhiều năm, chưa từng có khoảnh khắc nào được ngắm bình minh, tình cờ đón được một tia nắng, thì bắt đầu lưu luyến chút hơi ấm giữa trần thế này. Thương Loan cũng đã nhìn thấu được điểm mấu chốt của Cố Huyền Nghiễn, cho nên mới dùng tính mạng Chung Diễn uy hiếp y, còn chắc chắn rằng y nhất định sẽ đến. Nay Chưởng môn đặt điều không phân biệt tốt xấu, lệ khí trong lòng y lại bắt đầu ùa lên, sát ý lóe ra còn lớn hơn cả trước đây với Lý Vân Cơ. Chỉ cần có lưu luyến, ắt sẽ có nhược điểm, thế thì càng dễ lộ ra sơ hở. Cơ nhưng, vậy thì có làm sao? Cố Huyền Nghiễn uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, hai mắt nheo lại, không thèm quan tâm ném ly rượu đi. Cuối cùng, y cúi đầu nhìn Chung Diễn gối đầu ngủ trên đùi mình, tiếp đó khẽ đặt một nụ hôn lên môi đối phương. Nụ hôn không sâu, lẻn lỏi giữa đó là vị chua chua ngọt ngọt của mơ, còn có hương thơm nhàn nhạt của rượu. Gió thu xào xạc bốn phía, thổi bay tà áo của hai người. Ba ngàn thế giới, trăm dặm hồng trần, ai có thể ngăn được y? Chưởng môn không thể, Thương Loan không thể, Thiên Đạo càng không thể. Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5861 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5351 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5078 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4672 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4603 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4594 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter