Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)
  3. Chương : 34

Chương : 34

Y Ân ngoan ngoãn ngồi ở trong xe ngựa, nghe thanh âm trục xe lăn lộn, mắt tiệp sợ hãi nhắm chặt, nghĩ muốn cùng phụ thân cùng một chỗ, lại sợ làm cho hai người bắt đầu tranh chấp nữa. Phong Nhã kéo chặt màn xe, liền cũng tọa lại đây, đem Y Ân ôm tọa trên đùi. Bên trong xe cũng giống như là một loại phòng ngủ nhỏ, thêu kim cẩm tháp, gỗ lim ải bàn, chén ngọc lưu ly đầy đủ mọi thứ. Trên bàn còn có ấm áp đồ ăn, Phong Nhã ôm lấy Y Ân chuyển qua trước bàn, lấy tay chọn một miếng cá hấp, rút xương rồi đưa đến trong miệng Y Ân.

Y Ân mấy lần định nhả ra, sau đó lại có chút luyến tiếc nuốt vào. Đồ ăn với hắn mà nói vẫn như cũ rất quý, nhớ lại lần đó phụ thân có ép Y Nhi ăn, đó là lần đầu tiên Y Nhi được ăn ngon đến như vậy, cũng là mười mấy năm qua lần đầu ăn no, sau đó lại gặp Nhã thoạt nhìn có vẻ hung hăng nhưng cũng rất ôn nhu uy rất nhiều thứ tốt, trải qua bao ngày như thế, đã làm cho hắn nghĩ lại về chuyện trước đây thật lâu thật lâu.

Y Nhi cũng không phải là người được sủng ái, giống như mẫu thân những lúc ngẫu nhiên cao hứng cũng sẽ khen Y Nhi vài câu, nhưng phần lớn thời gian là luôn tức giận đánh mắng Y Nhi. Không biết hạnh phúc như lúc này có thể có bao lâu, không dám dùng nhiều, thầm nghĩ phải giấu bớt đi, đến khi nào khổ sở chống đỡ không được mới lặng lẽ xuất ra một chút.

“Đến, nuốt vào, đừng nhả ra.” Nhã nâng cằm hắn lên, lại uy tiến một hơi. Y Ân nghe lời nuốt xuống, Nhã hôn lên môi hắn một cái, khen: “Tốt lắm, không có kiêng ăn.” Y Ân khóe miệng chỉ không được gợi lên, ở trên đùi Nhã tọa thẳng thân thể, mở miệng thật lớn để nuốt xuống đồ ăn mà Nhã đút cho. Mơ mơ màng màng nên có cảm giác đã quên một việc gì đó, đến lúc ăn đã muốn no mới đột nhiên nhớ tới, a một tiếng, không chịu tái ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, bộ dáng rất muốn khóc.

“Xảy ra chuyện gì?”Phong Nhã vội buông miếng bánh ra, đem Y Ân ôm vào trong lòng ngực lo lắng hỏi.

Y Ân không dám ngẩng đầu, thanh âm rầu rĩ khóc nức nở: “Đối. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Y Nhi chỉ lo chính mình. . . . . .”Khó trách mẫu thân không thích Y Nhi, Y Nhi chỉ biết nghĩ cho mình, đều đã quên Nhã cùng phụ thân có lẽ còn chưa ăn cơm.

Phong Nhã đáy mắt chợt loé lên một tia sáng đầy ôn nhu, hôn hôn cái trán Y Ân, bưng ở trên bàn lên một chén canh gà đưa lên miệng uống. Hai ba ngụm uống sạch, buông bát, đem chuyển đến trước mặt Y Ân, vuốt vuốt da mặt non non mềm mại của hắn hỏi: “Đã an tâm chưa?”

“Ân.” Y Ân thật mạnh gật đầu, chôn ở trước ngực Phong Nhã, trên mặt vẫn mang vẻ bất an, không biết suy nghĩ cái gì. Phong Nhã hôn khẽ vào cổ hắn, như muốn trấn an, chờ hắn mở miệng.”Ân. . . . . . Ân. . . . . . Nhã. . . . . .” Y Ân cắn tay áo, hàng lông mi thật dài nơi mắt tiệp khẽ run, mang theo khẩn cầu, lo sợ, nghi hoặc, yếu yếu rồi lại thực kiên định giọng điệu đối Phong Nhã nói: “Y Nhi. . . . . . Ngày mai. . . . . . Không ăn cơm, cũng không thể được cấp cho ăn. . . . .”

Nhã. . . . . . Cùng phụ thân không tốt. . . . . . Vừa rồi lúc lên xe còn tranh cãi . . . . . . Y Nhi cái gì đều không có. . . . . . Nghĩ muốn lưu chút đồ ăn cấp phụ thân đều không được. . . . . . Không biết có được hay không đem đồ ăn sau này được cấp khấu trừ xuống dưới, phân cho phụ thân. . . . . .

Nghe được Nhã tựa hồ thở dài, đột nhiên đầu gục xuống, Phong Nhã siết chặt Y Ân, thật mạnh cắn vào vành tai hắn. Y Ân đau hô, mắt to hiện lên hơi nước. Quả nhiên là yêu cầu quá mức, Y Nhi cái gì đều không có, lại nghĩ muốn ỷ vào việc Nhã đối với mình tốt như thế mà đòi hỏi này nọ. Mẫu thân nói qua, người mà không làm được việc gì, đói chết đều là xứng đáng, bởi vì đồ ăn rất khó kiếm, bình thường trong nhà nhiều ngày mới có đồ ăn, còn muốn phân cho Y Nhi. . . . . . Y Nhi, quả nhiên chỉ gây phiền toái cho người khác. . . .

“Lại miên man suy nghĩ cái gì?”Phong Nhã buông ra Y Ân, hôn nhẹ lên môi hắn.”Ta đã biểu hiện rõ ràng ra như thế, ngươi vì sao còn không chịu hiểu?”

Y Ân mở to mắt, nghiêm túc nghe. Y Nhi dốt nát, cái gì cũng đều không hiểu, chính là Nhã nói cái gì Y Nhi đều đã nghe. Phong Nhã cũng không nói nữa, cầm lấy một cái trang có điểm tâm tiểu điệp đặt vào tay Y Ân, ôm hắn đến ngồi chỗ cửa xe. Rớt ra màn xe, Tần Sương Kích liền giục ngựa chạy ngay lại. Với tai mắt của hắn, vừa rồi hai người ở bên trong nói những gì, tự nhiên là nghe thấy được.

Y Ân nâng lên từ điệp, lập tức trong người vui vẻ, cười đến ngọt ngào: “Cấp phụ thân.”

Tần Sương Kích tiếp nhận, lại cầm lấy tay Y Ân, cúi đầu, tinh tế liếm hôn ngón tay hắn. Y Ân bị ngứa bật cười khanh khách, có chút kỳ quái, trên tay có dính vào sao? Phong Nhã dùng sức rút tay Y Ân về, chửi nhỏ: “Tần Sương Kích, tốt nhất chú ý hành vi của ngươi, nếu không ta cũng chẳng ngại một mất một còn với ngươi.”

Tần Sương Kích nheo lại mắt, không cố ý dẫn theo điểm khinh thường, cười nhạo: “Hiện tại ngươi khẩn trương thì có ích gì? Lúc ta cùng Y Nhi mây mưa với nhau, ngươi chẳng biết đang ở nơi nào nữa. Tiểu Đông Tây đã sớm là người của ta, ngươi còn muốn tranh giành sao?”

Phong Nhã tức giận hừ một tiếng, oán hận kéo xuống màn xe, đem Tần Sương Kích ngăn cách bên ngoài. Y Ân lui ở cửa xe, sợ hãi lôi kéo Phong Nhã góc áo: “Không tranh cãi. . . . . .”

“Ngoan, không có việc gì.” Phong Nhã dịu giọng lại, hôn hôn thái dương Y Ân, đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn bông thật dày lên người hắn.”Ngủ đi.” Xem Y Ân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Phong Nhã liền ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu trên bàn đưa lên miệng tu ừng ực. Hương vị cay nồng chỉ cháy sạch trong lòng lại tích tụ. Khó được huynh đệ đoàn tụ, không ngờ lại vì một Tiểu Đông Tây không diện mạo, không dáng người phản bội nhau thành thù? Còn có Sương tên hỗn đản này, mới trước đây như vậy khiêm nhượng, sao trưởng thành lại đi tranh giành với thân đệ chứ?

“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Nhã. . . . . .”Tiểu Đông Tây không có ngủ, nắm lấy chăn bông, chỉ lộ ra đôi mắt thật to, thanh âm non non mang theo một chút đáng thương, một chút đáng yêu còn có khiếp ý, làm cho người nghe được trong lòng không khỏi ngứa ngáy, nhịn không được nghĩ muốn khi dễ hắn, muốn nghe thấy hắn khóc nức nở.

Phong Nhã tự đáy lòng thở dài. Được rồi, huynh đệ phản bội thì sao, mặt khác đều không nói tới, chỉ duy nhất Tiểu Đông Tây này hắn không thể nhường cho ai. Đại ca thì giỏi lắm sao? Ai sợ ai a!

“Sao vậy không ngủ?”Phong Nhã cúi đầu, vuốt phẳng chóp mũi Y Ân.

“Ân. . . . . . Trời lạnh. . . . . .”

Phong Nhã vội ôm chặt Y Ân, lại nghe hắn do do dự dự nói: “Chăn. . . . . . Cấp phụ thân. . . . . . Hội lãnh. . . . . .”

Phong Nhã sắc mặt đương trường hạ trầm, hơi thở phun ở trên mặt Y Ân , nghiến răng nghiến lợi ép hỏi: “Không sợ ta cũng bị đông lạnh sao?”

Y Ân rụt lui lại, nghĩ nghĩ, đứng lên, luống cuống tay chân cởi ra quần áo chính mình: “Kia, kia. . . . . . Quần áo cấp Nhã. . . . . .”

“Không cần.”Xe ngựa chấn động một chút, Tần Sương Kích nhảy vào đến, một tay kéo lấy Y Ân đến trong lòng ngực của mình, ôn nhu nói: “Chăn cấp Nhã, Y Nhi giúp phụ thân sưởi ấm được không?”

Y Ân vừa nghe, vội gật đầu, triển khai quần áo đem hai người ôm ở cùng nhau. Như vậy Nhã sẽ không sợ đông lạnh, Y Nhi sẽ giúp phụ thân sưởi ấm, còn có thể cùng phụ thân ngủ. Y Nhi muốn ở cùng phụ thân, muốn thật nhiều!

“Tần Sương Kích, ai cho ngươi vào?”Phong Nhã lạnh giọng hỏi. Tần Sương Kích đưa ngón tay lên miệng ra hiệu chớ có lên tiếng, vuốt ve thân mình nho nhỏ của Y Ân đang ôm chặt hắn, Phong Nhã liền cắn răng ngậm miệng lại, không dám tái dọa sợ hắn.

Tần Sương Kích xuất ra ba con súc sắc, nói: “So lớn nhỏ quyết định.”

Phong Nhã tiếp nhận, vung tay, ba cái lục, cười lạnh xem Tần Sương Kích ném ra ba cái nhất, liền thân thủ đi đón Y Ân.”Cút xuống cho ta.”

Tần Sương Kích lại ôm lấy Y Ân hướng lý nhất nằm xuống, nói: “Ta thua, chăn bông tự nhiên lưu cho ngươi, ta nguyện đổ chịu thua.”

Phong Nhã gân xanh nổi lên, rất muốn đem Tần Sương Kích một cước đạp văng ra ngoài, lại băn khoăn nhìn đến Y Ân đang sắp ngủ nằm trong lòng ngực của hắn, chỉ phải căm giận ngồi ở một bên, “ngoan ngoãn” trừng mắt nhìn Tần Sương Kích đặt tay ở trên lưng Y Ân.

Y Ân lim dim hai mắt ở trong lòng ngực Tần Sương Kích, mơ màng trầm trầm muốn ngủ, lại cảm thấy dường như thiếu thiếu cái gì đó, nằm sao cũng ngủ không được. Bàn tay to lớn ấm áp của Tần Sương Kích vỗ vỗ vào lưng hắn, hỏi: “Sao còn không ngủ?”

“Ân. . . . Ân. . . . Nhã. . . .”Y Ân vươn tay, mơ hồ không rõ kêu: “Nhã. . . . . .”

Phong Nhã liền cầm lấy tay hắn, hỏi: “Cái gì sự?”

Đã thấy Y Ân nhắm nghiềm mắt, hơi thở phát ra vững vàng, lẩm bẩm trong miệng: “Phụ thân. . . . . . Nhã. . . . . .” Đã là ngủ say sưa.

Phong Nhã định rút tay về, Y Ân trong lúc ngủ mơ nắm càng chặt hơn. Tần Sương Kích mị mắt, xê dịch về sau một chút, lạnh nhạt nói: “Chỉ một lần này thôi.” Phong Nhã nằm xuống, một tay đã bị Y Ân giữ chặt, tay kia choàng qua thắt lưng hắn, nói: “Đây cũng là câu ta muốn nói.”

Hai người trừng mắt liếc nhau một cái, rồi cùng ôm lấy trân bảo trong lòng ngực, nhắm mắt ngủ yên.

Tiếng xe ngựa lách cách vang đều, nhẹ nhàng chậm chạp đi trên sơn đạo. Thanh dựa vào càng xe, miệng ngậm một cây cỏ diệp, nghiền ngẫm nở nụ cười, ngửa đầu nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, than nhẹ:” Vân dung dung hề mà ở hạ; yểu minh minh hề khương nhật hối, đông phong phiêu hề thần linh vũ; lưu linh tu hề đạm quên về, tuổi ký yến hề thục hoa dư; thải tam tú hề vu sơn gian, thạch đá chồng chất hề cát mạn mạn; oán công tử hề trướng quên về, quân tư ta hề không được nhàn; trong núi nhân hề phương đỗ nếu, ẩm thạch tuyền hề ấm tùng bách; quân tư ta hề nhiên nghi chỉ; lôi điền điền hề vũ minh minh, viên chiêm chiếp hề huyệt đêm minh; phong ào ào hề mộc rền vang, tư công tử hề đồ ly ưu. . . . . .”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5931 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5396 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5118 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4717 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
5

Chí tôn đặc công

2566 chương
4677 View
4
Đô Thị Truyện VIP
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4651 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter