Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thanh Vân Đài

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thanh Vân Đài
  3. Chương 81

Chương 81

Đêm đã khuya, trong điện Tuyên Thất vẫn sáng đèn.

Triệu Sơ dựa vào long ỷ, đưa tay day ấn đường: “Hà Hồng Vân nói thế nào?”

“Thần đã đọc tội trạng mà Đại Lý Tự vạch ra cho Hà Hồng Vân nghe rồi.” Thượng thư bộ Hình đáp, “Hà Hồng Vân không chối cãi, nhưng hắn vẫn không chấp nhận, đòi gặp Tiểu Chiêu vương. Thần cho người tới điện Chiêu Doãn hỏi ý rồi ạ, Chiêu vương điện hạ nói… không gặp. Thần cũng hết cách, đành ra lệnh ngục tốt dụng hình.”

Triệu Sơ thở dài: “Hắn là trọng phạm, chịu hình cũng đáng.” Chàng dừng lại, đoạn đứng dậy đi ra khỏi điện, “Chuyện đã tới nước này rồi, không cần cho Hà thị đãi ngộ gì nữa, cần làm thế nào thì cứ làm thế ấy.”

Sáng sớm trên đường dự đại điển Đông Tế, những câu truy hỏi của sĩ tử văng vẳng bên tai, Triệu Sơ quay về cung, lập tức thúc giục lục bộ tam ti gấp rút phá án, hiện các nha môn bận đầu tắt tối mặt, đã gần giờ Tý nhưng chưa mấy ai về.

Thấy Triệu Sơ đi ra khỏi điện, Chương Hạc Thư cùng vài quan viên lập tức đi theo, hạ giọng nói: “Quan gia, Hà đại nhân vẫn đang quỳ ngoài tuyết.”

Hà Thập Thanh đã quỳ ở đài Phất Y một ngày tròn. Chòm râu của ông bị tuyết phủ trắng, người như già đi chỉ sau một đêm, thấy Triệu Sơ đi xuống, ông ta cất cao giọng: “Quan gia, Quan gia! Xin nghe lão thần nói đôi lời! Lão thần biết khuyển tử phạm tội tày trời, không mong Quan gia tha thứ cho nó, nhưng cầu xin Quan gia nể tình những năm qua lão thần hết lòng phụ chính, cho dù lột da rút gân, cũng xin cho nó được giữ lại mạng sống!”

“Quan gia! Bệ hạ!” Thấy Triệu Sơ lại gần, Hà Thập Thanh lê đầu gối trong tuyết, khom lưng ôm gấu áo chàng, “Không thì, xin ngài nể mặt Thái hậu, Thái hậu và Quan gia là mẹ con, Quan gia biết mà, Niệm Tích là đứa cháu Thái hậu yêu thương nhất!”

Đôi mắt đục ngầu của Hà Thập Thanh giàn giụa nước mắt, “Niệm Tích nó bị tham lam che mắt, một bước sai dẫn đến vạn bước sai, nhưng mục đích của nó, tuyệt đối không phải khiến Tiển Khâm Đài sập, Quan gia bắt nó đi diễu phố hay dụng hình, lão thần cũng xin nhận, nhưng Hà gia đã trải qua bao triều đại, cũng từng lập công vì triều đình, sinh ra bao nhiêu văn thần lương tướng, chiến công nhiều như thế, lẽ nào trong mắt Quan gia lại chẳng đáng đồng nào?”

Triệu Sơ im lặng đứng trong tuyết, nghe tới đây, chàng cúi đầu nhìn Hà Thập Thanh.

Vị Trung Thư Lệnh đứng sừng sững trên triều bao nhiêu năm, nhưng giờ đây khi cởi quan bào, gỡ phát quan, thì cũng chỉ là một ông lão bình thường mà thôi.

“Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân.” Triệu Sơ nói, “Hai tay Hà Niệm Tích đã dính máu quá nhiều, phải lấy mạng đền mạng. Hà đại nhân mới luận công tích với trẫm, vậy phải biết, từ xưa đến nay công lao tội trạng không bù trừ nhau.”

Rồi chàng ra lệnh: “Người đâu, đài Phất Y không phải nơi để minh oan tội ác tày trời, mau mời Hà đại nhân xuống.”

Tiểu hoàng môn vâng lệnh tiến lên, đỡ Hà Thập Thanh dậy, đưa ông ra khỏi cửa cung.

Chương Hạc Thư nhìn bóng lưng ông ta trong màn tuyết, gọi nội thị đến châm đèn, đi tới cửa nách trong cung.

Màn đêm tĩnh lặng, gia nhân lái xe của Chương phủ đang chờ ngoài cửa, trong khoang xe thắp nến, Chương Hạc Thư nghỉ ngơi một lúc, sau đó châm đèn, mở sách đọc.

Đây là thói quen của ông, tuy Chương thị là danh môn vọng tộc nhưng Chương Hạc Thư đường hoàng thi đậu thăng quan, năm xưa miệt mài học hành, giờ đây đã là trọng thần nhưng vẫn không bỏ bê. Chương phủ cách xa hoàng thành, đi mất non nửa canh giờ, trong thời gian đó ông vẫn chú tâm đọc sách, tới lúc xe ngựa dừng bánh, gia nhân ngoài xe thấp giọng gọi: “Lão gia.” Chương Hạc Thư mới đóng sách lại.

Trời hôm khuya khoắt, ngoài phủ yên ắng, Chương Hạc Thư đi vòng qua bình phong đá, thấy chính đường vẫn sáng đèn.

“Lan Nhược về rồi à?” Chương Hạc Thư hỏi.

“Sao có thể ạ? Đại Lý Tự bận rộn công vụ, sáng sớm nay Đại thiếu gia còn cho người về báo là mấy ngày tới sẽ ở lại nha môn.” Lão bộc đáp, “Là Trương Nhị công tử ạ.”

“Vong Trần?” Chương Hạc Thư dừng bước, bình tĩnh cho lão bộc lui xuống.

Một mình ông bước vào đại sảnh, hơi lạnh trên người vẫn chưa tản, “Vong Trần, sao cậu lại đến đây?”

Trương Viễn Tụ đứng dậy chắp tay, “Hồi tối nghe nói tiên sinh có chuyện tìm tôi, đương rảnh nên ghé phủ, đêm lặng lắng nghe tuyết rơi, châm trà ngắm trăng tán gẫu, còn gì tuyệt vời bằng.”

Năm xưa trước khi Trương Viễn Tụ vào chốn quan trường, y từng được Chương Hạc Thư chỉ điểm văn chương, vì vậy y vẫn luôn gọi ông là tiên sinh.

Trong chính đường đốt lò sưởi, Chương hạc Thư cởi áo khoác ra, dù ông đã ngoài bốn mươi, tóc mai ngả trắng, nhưng thoạt nhìn lại chỉ như một thư sinh gầy gò, “Là có tin tốt muốn nói với cậu, về Tiển Khâm Đài, Quan gia đã ấn định được ngày tái khởi công rồi.”

Bàn tay gạt nắp trà của Trương Viễn Tụ khựng lại, “Thật sao?”

Chương Hạc Thư gật đầu: “Hiện đang là mùa đông nên chưa phải lúc, đợi đến tháng ba mùa xuân năm sau, Quan gia sẽ điều thợ mộc đến núi Bách Dương.”

Trương Viễn Tụ nhìn nước trà, một lúc lâu sau mới khoan thai nói: “Nếu được xây lại thì tốt quá.”

“Đúng vậy, nếu mà xây lại, coi như cậu không phí công.” Chương Hạc Thư nói, “Trăm cay ngàn đắng cứu Tiết Trường Hưng, còn lay chuyển được quan phủ Ninh Châu năm xưa lên kinh giải oan, yêu cầu điều tra bản án ôn dịch, Hà gia bị định tội nhanh như thế cũng nhờ các sĩ tử thương nhân đô thành và Ninh Châu dâng thư.”

Trương Viễn Tụ đứng dậy, lại chắp tay vái Chương hạc Thư, “Vong Trần thực sự không dám nghĩ triều đình có thể nhanh chóng quyết định tái xây dựng Tiển Khâm Đài, lần này còn phải đa tạ tiên sinh đã trù mưu.”

“Vong Trần khách khí làm gì?” Chương Hạc Thư nói, “Đây là chuyện hợp tình hợp lý, Tiển Khâm Đài vốn xây vì sĩ tử, tội ác tráo gỗ của Hà thị đã bị vạch trần, chắc chắn sĩ tử sẽ không cam lòng, để trấn an bọn họ, đương nhiên triều đình sẽ đồng ý xây lại đài.”

Rồi ông bật cười, “Năm xưa phụ thân cậu dẫn sĩ tử nhảy sông Thương Lãng, bây giờ xây đài, đời sau cũng sẽ nhớ tới hồn thiêng của bọn họ, cậu cũng được yên tâm rồi.”

Nhưng nghe lời ấy, Trương Viễn Tụ không khỏi im lặng.

Một lúc lâu sau, y mới ngước nhìn Chương Hạc Thư: “Có chuyện này, Vong Trần cứ không biết phải xử lý thế nào, chẳng hay tiên sinh có thể giải đáp được không.”

Y có làn da trắng trẻo, gương mặt điềm đạm, nhưng bất chợt nhìn chằm chằm vào người khác như thế chẳng khác gì hàn quang ẩn hiện trong ánh xuân hờ hững, làm lòng người nôn nao bất an.

Chương Hạc Thư lại chẳng để ý: “Cậu hỏi đi.”

“Mấy hôm trước, ở ngoại ô phía tây có vài thương nhân chết rất kỳ quặc, tiên sinh có biết… rốt cuộc ai đã làm chuyện này không?”

“Không biết.” Chương Hạc Thư dửng dưng nói, “Không phải triều đình đang điều tra à? Sao, cậu cảm thấy vụ án này lạ hả?”

Trương Viễn Tụ đáp: “Quá trùng hợp. Nếu nhà họ Chúc không chết, những hộ buôn bị Hà Hồng Vân uy hiếp chưa chắc đã đánh trống Đăng Văn, Đăng Văn không vang, tội của Hà gia chưa chắc đã bị bại lộ, cống sinh sĩ tử trong triều cũng sẽ không làm lớn chuyện, như thế triều đình sẽ không nhanh chóng quyết định xây lại Tiển Khâm Đài để trấn an bọn họ. Tôi lo chuyện này là do mình nên mới hỏi thế.”

Không đợi Chương Hạc Thư trả lời, y nói luôn, “Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Vong Trần mà thôi, tiên sinh nghe vui rồi thôi, chớ xem là thật. Giờ đã muộn rồi, Vong Trần không tiện làm phiền thêm, xin phép được cáo từ.”

“Vong Trần gượm đã.”

Thấy Trương Viễn Tụ đã bước đến cửa, Chương Hạc Thư gọi lại.

“Dạo gần đây, Vong Trần có thấy nữ Ôn thị kia đâu không?”

Trương Viễn Tụ khẽ cau mày, xoay người lại: “Không gặp, sao tiên sinh lại hỏi thế?”

“Không có gì, chẳng qua nghĩ cậu đã ra tay cứu Tiết Trường Hưng, thì việc bảo vệ nữ Ôn thị cũng không khó. Lão phái phó coi cậu như con ruột, ngay cả xe ngựa của phủ thái phó cũng cho cậu dùng, xe ngựa ấy, có kẻ nào dám đi lục soát? Cậu nói phải không?”

Trương Viễn Tụ đáp: “Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, nữ Ôn thị là khâm phạm bị triều đình ráo riết truy nã, cho Vong Trần một trăm lá gan cũng không dám bảo vệ cô ta.”

Nói đoạn, y lại chắp tay vái lần nữa rồi đẩy mở cửa, bước thẳng ra ngoài.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5830 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5328 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5060 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4641 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4575 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4556 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter