Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân
  3. Chương 23

Chương 23

10.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Sắc mặt Tần Tu Dật nháy mắt trắng bệch, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng dài và hẹp toàn bộ đều là đau đớn thống khổ.

Tần Minh Hiên ngơ ngác nhìn bọn họ: "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"

Đứa nhỏ bảy tuổi này hiển nhiên không rõ người lớn đang tranh chấp chuyện gì.

Vương thị vẫn chưa trả lời, nàng cười buồn bã, dứt khoát thu roi trong tay lại...

Tần Tu Dật cũng thê lương buông tay, lại ngước mắt nhìn về phía Vương thị, nói: "Đại tẩu nếu như còn hận ta như vậy, liền dùng roi kia đánh ta đi."

Vương thị run rẩy nói: "Ngươi cho rằng ta không dám sao?"

Khuôn mặt Tần Tu Dật không còn chút máu, lộ ra một tia chua xót: "Còn không, giết ta...Sớm chút đi đoàn tụ cùng phụ huynh, cũng tốt!"

"Ngươi đang nói hồ đồ cái gì vậy!". Tần lão phu nhân đứng phía sau bọn họ, nổi giận đùng đùng.

Tần Tu Dật nghe tiếng liền ngẩng đầu, thốt lên được một tiếng: "Mẫu thân......"

Vương thị cũng xoay người lại, hơi khom người hành lễ: "Mẫu thân!"

Sắc mặt Tần lão phu nhân nghiêm nghị, hướng Vương thị nói: "Vân Vọng, mẫu thân biết trong lòng ngươi không buông xuống được, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy...Người vì sao cứ nắm mãi không buông bỏ? Chuyện xảy ra lúc đó, cùng không thể hoàn toàn trách A Dật được."

Vành mắt Vương thị đỏ ửng, môi mấp máy nhưng không nói được thành lời.

Tần lão phu nhân lại thành khẩn khuyên nhủ: "Quên đi, quên đi thì mỗi ngày trôi qua mới có thể tốt hơn..."

Vương thị quật cường ngẩng đầu, con ngươi đã rưng rưng nước mắt: "Quên đi? A Thệ là trưởng tử của người, chẳng lẽ người cũng muốn quên chàng sao? Chàng nằm bên dưới lòng đất kia, có bao nhiêu lạnh lẽo cùng cô đơn người có biết không?"

Sống mũi Tần lão phu nhân cũng trở nên đau xót, khó khăn lắm mới nhịn xuống, không nói gì.

Nội tâm Vương thị lại triệt để đau đớn, nàng nói: "Các người đều muốn quên đi chàng, ta không muốn! Các người ai cũng đừng ép ta!"

Dứt lời, hai hàng lệ liền lăn dài trên má nàng, cả người khẽ run, Tần Minh Hiên kinh hãi tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nó hoảng sợ rụt rè đứng ở một bên.

Tần lão phu nhân chua xót nói: "Ta tất nhiên là không muốn quên, dù sao nó cũng là miếng thịt trên người ta rớt xuống a!"

Thanh âm của bà khàn đi: "Nhưng ta không đành lòng...ngươi...A Dật...các ngươi cả đời sống trong bóng ma của chuyện này! Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ đi, điên điên khùng khùng, Thanh Hiên cùng Minh Hiên phải làm sao bây giờ? Bọn nó đã mất đi phụ thân, chẳng lẽ còn muốn bọn nó phải sống với một người mẹ hỉ nộ vô thường?"

Lời nói của Tần lão phu nhân giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, hung hăng thức tỉnh Vương thị. Nàng cúi đầu, nhìn Minh Hiên nhỏ nhắn gầy guộc đứng một bên. Nó thấp thỏm đi tới, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo Vương thị, thật cẩn thận nói: "Mẫu thân đừng khổ sở, đều do con chọc người tức giận...Con...con không đòi học võ nữa, người đừng khóc nữa được không..."

Vương thị ngẩn ngơ nhìn nó, nó mới có bảy tuổi thôi, nhưng trong ánh mắt đã có bóng dáng của Tần Tu Thệ.

Chuyện cũ như gió, nàng quệt nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt...

--Người dịch: Autumnnolove--

Thời điểm vừa mới thành thân, Tần Tu Thệ ngày nào cũng trêu chọc nàng. Cho tới lúc nàng thật sự tức giận, lại mang vẻ mặt đầy áy náy tới dỗ dành nàng.

"Phu nhân, ta sai rồi!". Tần Tu Thệ một phen ôm lấy nàng, dịu dàng nói.

"Chàng sai chỗ nào?". Vương thị đẩy hắn ra, rơm rớm nước mắt, xoay mặt nhìn hắn.

"Ta chỗ nào cũng sai!". Tần Tu Thệ ở ngoài có thể địch lại một ngàn tướng giặc, nhưng ở nhà lại là thê nô.

Vương thị không nói gì, nhưng trong lòng lặng lẽ mềm đi không ít.

Tần Tu Thệ tiếp tục nói: "Phu nhân, đều do ta, là ta chọc nàng tức giận, nàng đừng khóc được không?"

Nếu lại không để ý tới hắn, chỉ sợ hắn sẽ khóc theo nàng. Vương thị nín khóc mỉm cười: "Vậy chàng để cho ta đánh chàng đi! Hì hì hì..."

Vương thị nghịch ngợm duỗi tay muốn đánh Tần Tu Thệ...

"Phu nhân tha mạng a!"

"Ha ha ha ha......"

Hai cha con bọn họ, đều sợ nhìn thấy nàng khóc. Còn có giống nhau ở chỗ, hai người đều không biết dỗ dành nàng thế nào, chỉ biết chạy tới xin lỗi, muốn nàng luôn vui vẻ.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Nghĩ đến đây, cảm xúc mà Vương thị vất vả kìm nén bấy lâu tràn về giống như hồng thủy vỡ đê, nàng bất giác ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân hình nho nhỏ của Tần Minh Hiên, lớn tiếng khóc lên.

Tần Minh Hiên cũng không biết vì sao mẫu thân lại khổ sở như thế, nó chỉ dám đứng thẳng tắp ở đó.

Trước khi phụ thân xảy ra chuyện, nó còn rất nhỏ, mẫu thân trong trí nhớ của nó là một nữ tử thích cười thích huyên náo, người một nhà tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hòa thuận vui vẻ.

Từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân liền thường xuyên xụ mặt, hơi không hài lòng một chút liền trách cứ hai huynh đệ nó, ca ca nhiều lần giận dỗi, dứt khoát lấy cớ là làm thư đồng nên ở lại trong cung, rất ít khi hồi phủ.

Mà Tần Minh Hiên còn chưa đi học, liền tự nhiên trở thành đối tượng phát tiết của nàng. Ba năm này, đây là lần đầu tiên mẫu thân ôm nó. Nó có chút cảm động, lại có chút không biết làm sao, thân mình cứng đờ không dám nhúc nhích.

Tần lão phu nhân thở dài một cái thật sâu, nói với Tần Tu Dật: "Ngươi trở về trước đi, có ta ở đây được rồi."

Vẻ mặt Tần Tu Dật đầy chua xót, yên lặng gật gật đầu. Hắn cúi đầu xoay người, bước chân vô hồn đi về phía trước...

Đã từng có một Tần Tu Diễn, một mũi tên bắn trúng đôi mắt chủ soái quân địch trên chiến trường ngoài trăm mét, được ca tụng là đệ nhất thần tiễn của Đại Minh.

Mà hiện giờ, tay áo bên phải của hắn trống trơn bị gió lạnh thổi bay, cánh tay đã từng bắn đi mũi tên đó, vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường nóng như lửa cháy Vô Nhân Cốc kia.

Thân ảnh hắn lọt vào trong mắt của Tần lão phu nhân, chính là suy sụp cùng bi thương vô tận.

--Wattpad: autumnnolove--

Thật vất vả mới trấn an được Vương thị, Tần lão phu nhân cũng lau lau nước mắt, có chút mệt mỏi trở về Mục Di Trai.

Ngô ma ma liền bước ra đón bà.

"Lão phu nhân, đây là làm sao vậy?". Ngô ma ma ân cần quan tâm hỏi.

Lão phu nhân mặt ủ mày chau nói: "Vân Vọng như thế này cũng đã ba năm rồi, sao không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào vậy? Cái tính tình này, làm cho hai đứa nhỏ cũng không muốn gần gũi nó nữa, ai..."

Ngô ma ma cũng có chút thổn thức. Bà nhớ rõ thời điểm Đại phu nhân vừa mới gả đến phủ, vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát lại rộng rãi, dỗ dành đến nỗi lão phu nhân mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, phu thê hai người tốt đẹp mỹ mãn, thành hôn không bao lâu liền sinh ra tiểu công tử, làm cho người ta không nhịn được phải ghen tị.

Có lẽ là quá thuận buồm xuôi gió, cho nên Đại phu nhân mới không chịu nỗi đả kích khi Đại công tử qua đời...

Ngô ma ma thấy lão phu nhân than ngắn thở dài, liền trấn an bà: "Lão phu nhân chớ có lo lắng, Đại phu nhân cho dù có như thế nào thì nội tâm người cũng luôn tốt, người tuy hay so đo với Nhị công tử, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự động tay, cũng không có nói qua chuyện này với ai bên ngoài."

Dừng một chút, bà lại nói: "Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, Đại công tử đã không còn, Nhị công tử tuy rằng không thượng triều, nhưng tốt xấu gì cũng còn ở bên cạnh người! Tam công tử, đã là Trấn Quốc đại tướng quân, năm nay còn cưới thê tử, ngày sau nhất định sẽ viên mãn!"

Nhắc tới cái này, Tần lão phu nhân liền hỏi: "A Viễn bên kia, gần đây thế nào?"

"Hôm nay về thăm nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân, tướng quân bồi phu nhân đi phủ Học Sĩ". Trên mặt Ngô ma ma đầy ý cười.

Lông mày Tần lão phu nhân hơi hơi giãn ra, nói: "Không tệ, cuối cùng cũng thông suốt."

Bà có chút vui mừng, xem ra lần trước dạy bảo tên đầu đất này còn có chút hiệu quả.

"Lão phu nhân không biết đó thôi...Thời điểm hai người hồi phủ, nghe nói tướng quân còn ôm phu nhân một đường trở về nội tẩm Phi Diêm Các, còn ở trong đó hồi lâu mới chịu ra!"

Lão phu nhân như lọt vào trong sương mù, kích động nói: "Thật sao?"

Bà không khỏi hưng phấn, giống như là tức phụ đáng yêu kia của Lão tam ngày mai liền sinh cho bà một đứa cháu trai vậy.

Ngô ma ma lại vội vàng bổ sung một câu: "Nhưng mà sau đó lại nghe nói, chân của Tam phu nhân bị thương, cho nên tướng quân mới..."

Bà lắc đầu, trong lòng đã có tính toán: "Không sao!"

Bà biết, Tần Tu Viễn trời sinh tính tình lãnh đạm, nếu là người khác bị thương ở chân, đừng nói ôm, chỉ sợ là nhìn một cái hắn cũng không thèm nhìn.

Tần lão phu nhân nhẹ nhàng xoắn xuýt khăn lụa trong tay, tròng mắt xoay chuyển thật nhanh: "Dựa vào tính tình của A Viễn, có thể chủ động một lần đã giống như cây vạn tuế ngàn năm trổ hoa* rồi, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng**, Nguyễn Nguyễn cũng phải đáp ứng mới được...Đi, chúng ta đi thăm nó!"

(*) -万年铁树开了花: chỉ những việc hiếm thấy, rất khó xảy ra.

(**) -打铁要趁热: tranh thủ cho kịp thời cơ.

Chẳng mấy chốc, Tần lão phu nhân đã đi tới Phi Diêm Các.

"Mẫu thân, con thật sự không có việc gì, làm phiền người đi một chuyến...". Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân đặc biệt tới Phi Diêm Các hỏi thăm nàng, không khỏi có chút cảm động.

Tần lão phu nhân nói: "Cái đứa nhỏ này, đều là người một nhà, ta đến thăm ngươi là chuyện đương nhiên."

Bà bất động thanh sắc đánh giá nội tẩm, ra sức tìm kiếm dấu vết mà Tần Tu Viễn để lại, nhưng tất cả những dấu hiệu trong phòng đều đang nói cho bà biết, nhi tử của bà không có sống trong căn phòng này...

Trong lòng Tần lão phu nhân có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện lên trên mặt, bà tủm tỉm cười: "Hôm nay về nhà mẹ đẻ, phụ mẫu của ngươi vẫn khỏe chứ?"

Đường Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi nói: "Mẫu thân của con bệnh nặng, gầy đến nỗi làm người ta đau lòng, cái gì cũng ăn không vô..."

Nàng nghĩ về sau còn phải thường thường về nhà mẹ đẻ vấn an mẫu thân, liền nhân cơ hội này đem tình huống nói thẳng ra, về sau muốn xin ra phủ cũng dễ dàng hơn một chút.

Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, nói: "Mẫu thân người mắc chứng bệnh gì?"

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Trước mắt còn chưa chứng thực xong, bất quá ngày mai liền có tin tức."

Hàn huyên một lúc, hai người đều có chút mệt mỏi, Tần lão phu nhân liền dặn dò Đường Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi cho thật tốt, bà cũng rời khỏi nội tẩm.

Đi ngang qua sân giữa Phi Diêm Các, thấy cửa thư phòng khép hờ, Minh Sương đang quét tước bên trong. Bà nhìn thoáng qua thư phòng, ánh mắt bà tập trung vào cái gì đó, sắc mặt chợt lạnh băng, ngay sau đó liền tức giận rời đi.

Ngô ma ma nhìn theo ánh mắt của lão phu nhân, phát hiện lão phu nhân đang nhìn...đúng là cái giường đơn nhỏ hẹp chỉ vừa một người nằm.

Bà bất đắc dĩ cười cười, chạy nhanh đuổi theo từng bước chân như nện xuống đất của lão phu nhân.

--Người dịch: Autumnnolove--

Tần Tu Viễn ở quân doanh tới tận khuya mới trở về phủ.

Hắn bước vào Phi Diêm Các, theo thói quen nhìn thoáng qua phòng bếp nhỏ, đèn phòng bếp nhỏ hôm nay rốt cuộc đã tắt.

Gác đêm đêm nay chính là Minh Sương, nàng nhìn thấy tướng quân đã trở lại, liền tiến tới hành lễ: "Tướng quân!"

Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Phu nhân thế nào rồi?"

Minh Sương nói: "Phu nhân đắp thuốc xong, vừa mới đi ngủ". Nàng lại thử ướm hỏi: "Nếu không ngài vào xem thử?"

Ăn nhiều món ngon của phu nhân như vậy, Minh Sương luôn muốn vì phu nhân tranh thủ chút gì đó.

Tần Tu Viễn dừng lại một chút, lại trầm giọng nói: "Được rồi, để cho nàng ấy nghỉ ngơi đi."

Minh Sương lại nói: "Dạ, cũng tốt. Chân của phu nhân cũng còn đau đến lợi hại". Nàng lại lén quan sát phản ứng của Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhíu mày hỏi: "Chỉ là vết bầm thôi mà, sao lại có thể đau đến như vậy?"

Minh Sương nghiêm túc nói: "Nô tỳ cũng không biết, có lẽ tổn thương tới bên trong rồi đi...Phu nhân kiên cường, ở trước mắt ngài không rên một tiếng, ngài vừa đi, phu nhân liền đau đến rơi nước mắt."

Nàng càng bịa càng thuận miệng, tất nhiên là phải lừa được tướng quân ngài mai tới thăm phu nhân mới được!

Sắc mặt Tần Tu Viễn không gợn sóng, trong lòng lại có chút lo lắng không thể lí giải được.

--Người dịch: Autumnnolove--

Sáng sớm hôm sau, Mạnh thái y liền tới tái khám.

Mạnh thái y đi xuyên qua sân giữa Phi Diêm Các, tình cờ gặp Tần Tu Viễn, hai người hành lễ với nhau.

Mạnh thái y liền nói: "Tướng quân, hạ quan tới xem bệnh cho phu nhân."

Tần Tu Viễn do dự một chút, nói: "Ta cũng muốn cùng đi nhìn xem."

Mạnh thái y gật đầu: "Vậy được."

Hai người cùng bước vào nội tẩm, Đường Nguyễn Nguyễn đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, thấy Mạnh thái y tới, vội đứng dậy định hành lễ.

Manh thái y vội vàng nói: "Phu nhân mời ngồi, phiền phu nhân cho ta nhìn xem miệng vết thương."

Tần Tu Viễn đứng ở một bên, trầm mặc không nói.

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, yên lặng vén ống quần lên đến đầu gối, miệng vết thương đã khép lại, chỉ chừa lại vết thâm còn chưa tan hết.

Mạnh thái y nói: "Đã không có gì đáng ngại, lại đắp thuốc thêm ba ngày nữa là có thể lành, phu nhân không có việc gì có thể tự mình xoa chân một chút."

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười nói: "Được, đa tạ Mạnh thái y."

Lúc này, Tần Tu Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: "Vết thương này...sẽ rất đau sao?"

- -

Hèn chi thắc mắc sao dịch quài không xong chương này, nó dài bằng hai chương luôn á TT

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5769 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5293 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5023 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4602 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4528 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4484 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter