Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tinh Thần Châu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tinh Thần Châu
  3. Chương 2 : Cha mẹ ta đây sao?

Chương 2 : Cha mẹ ta đây sao?

"Có thứ gì đó ướt át đang liếm tới liếm lui trên mặt, chẳng lẽ mình chưa chết ư?" Quách Kiến Quân không tin có âm tào địa phủ. Cho nên việc đầu tiên nghĩ đến, chính là bản thân mình chưa chết. Hắn liều mạng mở mắt, ánh nắng tươi sáng xuyên qua nhánh cây trên đỉnh đầu, chói chang vô cùng. Quả thật còn chưa chết! Đây là cái ý niệm đầu tiên khi hắn mở mắt ra. Lúc này, có một cái lưỡi hồng hào, thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt của hắn. Đưa mắt nhìn sang, thì chợt thấy một con chó lông vàng cực lớn, đang ngồi chồm hổm ngay trước mắt hắn. Con chó kia trông thấy hắn tỉnh, liền có vẻ dị thường hưng phấn. Quách Kiến Quân rất ngạc nhiên, hắn chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy. Nhưng lập tức phát hiện ra tình trạng toàn thân vô lực của mình, đành phải nằm trở xuống. Mẹ kiếp! Hẳn là do cơn đói. Năm xưa, Quách Kiến Quân nhập quân ngũ, đã từng tham gia nhiều khóa huấn luyện sinh tồn vùng dã ngoại. Đối với cám giác này rất quen thuộc, mức độ thân thể suy nhược như hiện tại, hẳn là còn cách cái chết không xa lắm. Bất tri giác, hắn có điếm luống cuống, vừa mới thoát khỏi tay chính phũ, kết quả lại rơi vào cục diện chết đói. Ta đã ngủ bao lâu rồi, mà rơi vào tình trạng đói khát như thế này? Quách Kiến Quân thầm ước. Nếu hiện giờ có chén canh thì thể lực của mình sẽ khôi phục rất nhanh. Nhưng trước mắt là đồng không mông quạnh, tìm đâu ra thứ gì ăn đây? Đánh giá bốn phía xung quanh, Quách Kiến Quân như muốn điên lên, bởi vì chăng nghĩ ra biện pháp gì để thoát khỏi tình cảnh này cả. Con đại hoàng thấy hắn bất động, lại mon men đến gần. A! Có rồi, máu chó rất bổ dường! Đúng là thứ để khôi phục thể lực tốt nhất. Có mục tiêu, Quách Kiến Quân liền chuấn bị xuống tay, mạng sống so với bất kì thứ gì đều quan trọng hơn. Loạng choạng vươn tay sờ trên mặt đất xung quanh, hắn tìm được một khối đá. Xem bộ con chó này, tựa hồ cùng hắn rất quen thuộc. Chẳng qua Quách Kiến Quân lại không biết nó. Trong đầu chỉ nghĩ một việc, khi xuất thù phải dùng một chiêu đánh chết con chó này. Không nên để nó hoảng sợ bỏ chạy. Tới khi đó bản thân mình chỉ còn nước chết đói ở đây. Việc này hắn có rất nhiều kinh nghiệm, chậm rãi vươn tay ôm đầu con chó...Thế nhưng, Đại Hoàng lại không hề cảnh giác, hơn nữa còn vui vẻ lắc đuôi. "Ắng.., ẳng..." Đột nhiên Đại Hoàng thảm thiết kêu lên. Bởi vì Quách Kiến Quân ngưng tụ khí lực hồi lâu. Rốt cuộc cũng đã bùng nổ, hung hăng nện thẳng xuống đầu con chó. Theo sau, hắn mệt nhoài nằm im trên mặt đất. Đại Hoàng giãy giụa vài cái, cũng chậm rãi đổ gục xuống bên cạnh hắn. Ánh mắt gắt gao dán chặt lên khuôn mặt người thanh niên nọ, tựa hồ như không dám tin. Quách Kiến Quân nghỉ ngơi lấy sức. Tiếp đó mới liều mạng ôm cổ Đại Hoàng mà cắn. Mặc kệ đám lông dính vào miệng có bao nhiêu khó chịu, hắn vẫn kiên trì day xé cổ nó. Một dòng chất lỏng mằn mặn, tưới vào trong miệng, hắn "ùng ục" nuốt xuống. Nín một hơi no bụng, Quách Kiến Quân mới nhẹ nhàng thở ra, kiểm tra thân thể một phen, liền gối đầu lên trên thi thể Đại Hoàng, nằm nghỉ. Máu huyết vào trong bụng không quá bao lâu, thì có một luồng năng lượng chạy khắp nội thể của hắn. Biết đã phát sinh hiệu quả. Quách Kiến Quân không còn hoảng sợ nữa, hắn nằm im chờ đợi quá trình khôi phục thể lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lúc trước, đang chấp hành thực thi án tử, dường như là bị sét đánh. Bất quá, mạng lớn cho nên không bị sét đánh chết. Nhưng tại sao mình lại ở đây? Nghĩ tới nghĩ lui, Quách Kiến Quân chỉ hoài nghi một phương án. Hẳn là có vị huynh đệ đồng đạo nào, đủ gan, đủ khí phách đã xuất thủ, đến cướp pháp trường xử bắn. Nhưng mẹ kiếp, cứu người thì cứu tới nơi tới chốn, sao lại vứt lão tử nằm chết đói ở chỗ này? Bất quá, chẳng sao cả! Còn sống là tốt lắm rồi. Ngày trước còn mấy chục triệu gửi ở ngân hàng Thụy Sỹ, phần nhân tình cứu mạng ngày sau sẽ tìm cách báo đáp người ta. Ài! Nơi này không nên ở lâu, trước tiên đi tìm một cái địa phương an toàn để ẩn thân đã. Nắm chặt song quyền, tuy rằng thể lực chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng muốn cử động hẳn là có thể. Loạng choạng đứng dậy, Quách Kiến Quân đánh giá bốn phía xung quanh, nhất thời hắn liền sửng sốt. Bên ngoài rừng cây xa xa phía trước, lờ mờ trông thấy một tòa thành cổ, người người xuất nhập. Càng kì quái hơn, là còn nhìn thấy có người cưỡi ngựa. Hắn không khỏi thầm nhủ: "Đang đóng phim cổ trang sao?" Mang theo nghi vấn liên miên, Quách Kiến Quân chậm rãi đi ra ngoài bìa rừng. Chẳng được bao xa, lại phải ngồi xuống, dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi dường sức. Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm "lách tách", ngoảnh mặt nhìn lại, hắn trông thấy một lão tiều phu đang vác gánh củi đi tới. Quách Kiến Quân chợt tỉnh ngộ, hóa trang rất giống người cổ đại, quả nhiên là đang đóng phim. Lão tiều phu trông thấy có bóng người ngồi tại gốc cây trước mặt, cũng không quản nhiều. Chỉ khi đi qua bên người Quách Kiến Quân, liếc mắt nhìn một cái, mới hung hăng dừng bước, tháo sánh củi trên lưng xuống, kinh hỉ ngắm nhìn Quách Kiến Quân. "Không ổn! Lão gia hỏa này hình như nhận ra mình. Chăng lẽ ta đã bị phát lệnh truy nã toàn quốc rồi ư?" Quách Kiến Quân chấn động, thầm nghĩ: "Khó tránh khỏi việc sát nhân diệt khẩu. Bằng không, với trạng huống thể lực bây giờ là rất khó đào tẩu." Lão tiều phu sắc mặt vui mừng, nhìn Quách Kiến Quân kinh hô: "Dược thiếu gia! Tại sao người lại ngồi ở đây? Thời gian qua người đi chơi ở chỗ nào thế? Dược lão gia đã phái người đi tìm thiếu gia khắp nơi đó!" "Ha ha! Giả vờ nhận người quen! Lão gia hóa này quả nhiên rắp tâm bất lương, cư nhiên còn dám chơi trò này ở trước mặt lão tử. Vậy cũng đừng tránh ta không nể tình." Quách Kiến Quân cười lạnh nhìn lão tiều phu đang bước tới, quyền đầu bên dưới đã xiết chặt lại. Lão tiều phu nhiệt tình hô lớn: "Dược thiếu gia! Mau cùng lão nô trở về đi! Dược lão gia đang phát hoảng ở nhà kia kìa!" "Lão gia hỏa này diễn kịch thật sinh động. Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, còn dám gọi ta là Dược thiếu gia!" Quách Kiến Quân thấy lão tiều phu đến gần. Sát khí vừa mới dâng lên, chưa kịp động thủ. Thì đầu óc đã quay cuồng, cả người ngã xuống ngất đi. Trong con hôn mê, những chuyện tình về cuộc sống nhân sinh của Dược thiếu gia, như một cuộn phim chiếu bóng, không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn. Đợi tới lúc Quách Kiến Quân mở mắt ra, thì hắn đang nằm mềm nhũn ờ trên giường. Trước mắt có mấy cô gái trẻ, ăn mặc kiểu cách nha hoàn trong phim cổ trang đang nhìn mình. Thiếu chút nữa, hắn đã kinh hô lên. Vị cô nương kia trông thấy Quách Kiến Quân hồi tỉnh, liền vội vàng chạy ra bên ngoài kinh hỉ kêu lớn: "Lão gia! Phu nhân! Thiếu gia tỉnh rồi." Mẹ kiếp! Kiểu xưng hô này là sao? Quách Kiến Quân muốn khóc rống lên. Bản thân hắn không phải đồ đần, kết hợp tiền căn hậu quả, và nguồn trí nhớ vừa mới xuất hiện trong đầu. Để cho hắn tưởng niệm đến một chuyện tình phi thường hoang đường....Hắn đã xuyên việt...Quách Kiến Quân chết thật rồi. Nếu như hắn nhớ không lầm, thì hiện giờ tên của hắn là Dược Thiên sầu. Và nơi đây là phủ đệ của Dược Trường Quý, phú thương nổi tiếng giàu có nhất Yến Tử Thành. "Sầu nhi!" Người còn chưa thấy bóng dáng đâu. Nhưng thanh âm đã dồn dập truyền đến. "Đây là mẹ ta?" Quách Kiến Quân nghe thanh âm cũng đoán ra thân phận của người này. Một vị phụ nhân, có diện mạo đoan trang, hiền thục, liền xuất hiện ở trong đầu hắn. Bên cạnh vị phụ nhân là một người nam tử trung niên mập mạp, đang thân thiết nhìn hắn. Đây là ông già của ta sao? Lúc này ánh mắt của Quách Kiến Quân thoáng nhìn ra bên ngoài. Nơi đó có một thanh niên đang đứng ngập ngừng. Nêu như Quách Kiến Quân không lầm, thì đó là vị biểu ca của hắn. Trong đầu, bỗng dưng xuất hiện đoạn tình cảnh nọ, Quách Kiến Quân híp mắt lại, tận sâu trong đôi con ngươi hiện lên một đạo hàn quanh sắc bén.  Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5859 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5349 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5076 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4670 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4601 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4592 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter