Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
  3. Chương 75: Thuận Theo Tự Nhiên

Chương 75: Thuận Theo Tự Nhiên

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Xế chiều hôm sau, Hạ Uyển Uyển trở lại, Khương Tiêu cũng về nhà một cách đàng hoàng hợp lý.

Nhìn chung anh đã hết sốt, truyền nước biển thực sự hiệu quả.

Do rất nhiều chuyện xảy ra, mối quan hệ của Hạ Uyển Uyển với nhà đối diện đã khá lên hẳn. Bà sang nói lời cảm ơn, sau đó dẫn theo Khương Tiêu trở về, hỏi anh: "Mẹ ra ngoài một chuyến mà không biết chuyện này, lo gần chết. Con còn thấy khó chịu trong người không?"

Khương Tiêu lắc đầu.

Hạ Uyển Uyển xoa đầu anh, vào bếp nấu cơm. Khương Tiêu về phòng mình, lấy tiền ra từ chiếc hộp nhỏ.

Tiền thuốc men đang nợ.

Anh vẫn nhớ kỹ.

Hôm sau anh đi học như thường, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đem tiền ra.

"Tôi có tiền của mình." Anh nói với Lận Thành Duật: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi hai hôm nay... nhưng tôi cảm thấy..."

Anh còn chưa nói xong câu sau, Lận Thành Duật đã cắt ngang.

"Tiêu Tiêu à, nếu muốn tính thì tính tiền thuốc thôi, chẳng lẽ em lại tính cả tiền cơm và công chăm sóc anh sao?"

Khương Tiêu ngẫm nghĩ, thế là lục túi thật. Lận Thành Duật dở khóc dở cười, đè tay anh lại.

"Em không có ý này đâu Tiêu Tiêu. Nếu tính thật thì em còn nợ anh nhiều hơn. Bây giờ đưa cả nhà họ Lận cho anh vẫn chưa đủ, thậm chí còn phải bù thêm. Em mới là người cần đưa tiền cho anh." Y nói tiếp: "Giữa hai chúng ta vốn đã không thể tính toán rõ ràng rồi."

Khương Tiêu nhất thời không biết nói sao, lại hỏi y: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Sau đó, anh trịnh trọng bổ sung một câu: "Hai người chúng ta thực sự không còn cơ hội đâu."

Đây không phải lần đầu tiên Khương Tiêu nói những lời này.

"Em biết." Lận Thành Duật đã nghe rất nhiều lần, tuy nhiên vẫn không ngăn nổi sự đau xót trong lòng. Y nói tiếp: "Tiêu Tiêu à, em chỉ mong anh đừng xa lánh em thôi, vậy là đủ rồi, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè."

Anh và Lận Thành Duật... làm bạn bè?

Khó lắm.

Tuy nhiên khi nhớ lại hai năm ở chung, Khương Tiêu thấy mình cũng đã dần thành quen. Mặc dù rất khó quay lại mối quan hệ thân mật như trước nhưng chí ít cũng chưa đến nỗi hết đường cứu vãn... nếu như Lận Thành Duật thật sự sửa đổi.

Thôi, giờ nghĩ nhiều thế làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Cuối cùng, Khương Tiêu không đưa tiền thuốc men nữa. Học kỳ II lớp 12 luôn không cho phép anh suy nghĩ nhiều. Sau trận bệnh nhỏ, anh học hành lại càng bận rộn hơn.

Dường như cứ thi mãi, thi mãi. Kỳ thi lớn, kỳ thi nhỏ, kỳ thi mô phỏng... Vì vậy vào ngày thi Đại học thật kia, Khương Tiêu không thấy lo âu căng thẳng lắm.

Anh thực sự đã chuẩn bị rất rất lâu cho ngày này, dự tính muốn bù đắp tiếc nuối đời trước.

Hạ Uyển Uyển căng thẳng hơn cả anh. Trước khi tới trường thi, bà tất tả kiểm tra đồ dùng học tập và giấy dự thi giúp anh, cẩn thận chuẩn bị cả đồ ăn cho mấy ngày này.

Không thể thanh đạm quá, nếu không sẽ thiếu dinh dưỡng, Khương Tiêu ăn không vào. Không thể dầu mỡ quá, nếu không bất cẩn trúng thực, lại bệnh ra thì hỏng...

Cuối cùng Khương Tiêu quyết định – làm đại đi.

Học bạ của Lận Thành Duật không ở đây. Y về Liễu Giang để thi, có điều Nhạc Thành vẫn ở lại nơi này. Ngày Khương Tiêu vào trường thi, các phụ huynh đứng đầy trước cổng trường, nhìn con cái nhà mình đi vào.

Dĩ nhiên Hạ Uyển Uyển cũng nằm trong số đó. Trước khi bước qua cổng trường, Khương Tiêu ngoảnh đầu lại, thấy bà vẫy tay với mình.

Nhạc Thành đứng một bên, không biết chú lấy đâu ra một chiếc áo đỏ phong cách thời Đường, nói rằng đây là điềm tốt. Chú cũng vẫy tay với anh.

Khương Tiêu trải qua hai ngày thi đó hết sức nhẹ nhàng.

Bài thi không khó mấy, làm rất suôn sẻ. Sau khi thi xong môn cuối, các bạn học lao ra từ cổng trường, ai ai cũng rất vui vẻ. Cuối cùng đã được giải phóng.

Khương Tiêu bước từ từ theo con đường ra cổng trường. Lúc đến cổng, phần đông mọi người đều đã rời khỏi, Hạ Uyển Uyển chờ ở đó, Khương Tiêu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy bà.

"Mẹ ơi, con thi xong rồi."

"Thi thế nào con?" Hạ Uyển Uyển hỏi anh.

Trong thời gian thi bà không dám hỏi, giờ thi xong mới dám cất lời.

"Khá tốt ạ." Khương Tiêu đáp lại bà một câu: "Mẹ đừng lo."

Con trai nói đừng lo, Hạ Uyển Uyển lập tức yên lòng.

"Đi thôi." Bà mừng rỡ kéo Khương Tiêu về nhà: "Mẹ nấu món ngon cho con."

Tối đó, ngoại trừ đồ ăn ấm lòng Hạ Uyển Uyển làm cho, anh còn nhớ được một thứ nữa.

Chiếc hộp Lâm Hạc Nguyên để lại cho mình.

Khương Tiêu luôn rất nghe lời, thi Đại học xong mới mở ra. Trước đó anh từng đoán xem bên trong có gì, tuy nhiên tới hôm nay khi thấp thỏm lo lắng mở ra, anh vẫn bị bất ngờ, hoàn toàn không đoán được trong đó lại là một tấm thẻ ngân hàng.

Khương Tiêu:......

Mặc dù khi ở bên Lâm Hạc Nguyên anh luôn nỗ lực kiếm tiền, đối phương cũng thường xuyên giúp đỡ mình, song anh đâu có thích tiền đến mức này đâu nhỉ?

Anh cong khóe môi, hơi buồn cười, cũng hơi muốn khóc.

Dưới tấm thẻ ngân hàng lót một tờ giấy thư, Lâm Hạc Nguyên giải thích trên đó lý do mình đưa thứ đồ này.

Cậu nói rằng trước lúc rời đi không biết chọn món quà nào mới là tốt nhất, cứ cảm giác tặng gì cũng không xứng với Khương Tiêu và không cách nào thể hiện tâm trạng khi đó.

Tiền trong thẻ là tiền cậu dành dụm từ nhỏ, có tiền mừng tuổi, có phí sinh hoạt tích góp được. Thường ngày cậu không tiêu tiền mấy, còn nhận được tiền thưởng và học bổng từ một số cuộc thi. Lâm Hạc Nguyên đạt giải Olympic Vật lý Quốc tế, phòng giáo dục & đào tạo Hậu Lâm thưởng mười nghìn tệ, cộng thêm mấy khoản vụn vặt là hơn một trăm nghìn tệ, một số tiền không nhỏ.

Cậu muốn để lại chúng cho Khương Tiêu, bởi vì cậu thực sự không nghĩ ra được thứ nào khác sẽ hữu ích với Khương Tiêu.

Lâm Hạc Nguyên bày sạp trông quầy cùng Khương Tiêu, chứng kiến anh vất vả kiếm tiền, xem qua sổ sách trật tự rõ ràng của Khương Tiêu, còn thấy anh nhường lại toàn bộ thị trường cho Trương Dương khi kinh doanh sản phẩm điện tử, bản thân thì tách ra.

Cậu biết Khương Tiêu đã quy hoạch hoàn chỉnh cho tương lai, mọi thứ không chỉ dừng ở món tiền nhỏ hiện tại.

Cậu muốn để lại chúng cho Khương Tiêu, nghĩ rằng đến thời điểm thích hợp, nó sẽ trở thành một phần vốn khởi nghiệp của anh. Đây cũng coi như một cách cậu đồng hành với Khương Tiêu trên chặng đường trưởng thành, giúp cậu không quá tiếc nuối khi rời đi.

Phong thư này rất dài, dài hơn những bức thư Khương Tiêu đọc trước kia rất nhiều. Cậu đã phân tích tường tận những gì mình nghĩ lúc đó cho Khương Tiêu xem.

"... Tuyệt đối đừng giữ lại không tiêu nhé Niên Niên, làm vậy là phụ lòng mình đấy." Cậu viết: "Mình mong rằng sau này cậu luôn sống tốt... dẫu không có mình bên cạnh, cũng mong rằng cậu sẽ ngày càng tiến xa hơn."

Khương Tiêu xoa khóe mắt. Anh hít hít mũi, vẫn không ngăn được nước mắt.

Đêm đó Khương Tiêu mất ngủ. Tâm trạng anh thực sự khó mà bình ổn lại, chẳng tài nào ngủ được.

Anh chợt nảy sinh ý tưởng, lén mua một lon bia lạnh ở quầy bán quà vặt bên ngoài, ngồi bên cửa sổ nhà mình vừa trộm uống bia vừa đếm sao.

Không sai, chỉ đơn giản là đếm sao.

Giờ phút này, bầu trời Hậu Lâm quang đãng, vạn dặm không gợn mây, ngôi sao nào cũng rất sáng. Khương Tiêu vươn ngón tay phác họa chòm sao trên trời, ngắm nhìn vầng trăng khuyết nửa.

Thời gian trôi tựa nước chảy, đến khi bầu trời hửng sáng, những ngôi sao không còn hiện rõ nữa.

Anh ngồi trên thành cửa sổ, thấy một ánh đèn xe hiện lên trên con đường trước tiểu khu, cực kỳ nổi bật giữa khung cảnh tờ mờ sáng.

Nhìn qua anh đã biết đây là xe nhà Lận Thành Duật, rất dễ phân biệt.

Sao lại về rồi? – Khương Tiêu nghĩ.

Có điều vì trời đã sáng nên cơn buồn ngủ của anh cũng ập tới. Sau khi bừng bừng hứng khởi ngồi ngâm ở đây suốt đêm, Khương Tiêu dọn dẹp sơ qua rồi trèo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau anh không dậy sớm, thi Đại học xong rồi mà. Hạ Uyển Uyển cũng không giục anh dậy.

Khương Tiêu ngủ đến ba giờ chiều mới rời giường. Anh tắm rửa một lượt, tiếp đó hâm nóng lại cơm trưa. Hạ Uyển Uyển đút cho anh một miếng trái cây sấy, hỏi anh có ngon không.

Đây là hạnh khô mà Khương Tiêu thích. Anh nhai nhai, gật đầu.

"Tiểu Lận cho đấy. Mới sáng sớm đã sang nhà, nói rằng vừa thi xong kỳ thi không dễ dàng gì, còn tặng thêm một chiếc bánh kem. Mẹ nói với bạn ấy là con chưa dậy nên bạn ấy về nhà rồi." Hạ Uyển Uyển nói: "Bạn ấy cũng vừa thi Đại học xong nhỉ? Chỉ nhận của người ta thôi thì không ổn, để mẹ đi mua ít trái cây đưa sang coi như quà qua quà lại."

Nghe bà nói vậy, quai hàm Khương Tiêu giật giật, song vẫn nuốt hạnh khô ngọt ngào xuống.

Anh không bàn luận gì về mối quan hệ của Hạ Uyển Uyển với nhà đối diện. Đã ở chung ba năm, không cần nói cũng hiểu, hành động có sức thuyết phục hơn hẳn lời nói.

Hạ Uyển Uyển chẳng phải trẻ con. Dưới trường hợp không biết chuyện xảy ra đời trước, bà có năng lực phán đoán và cách kết bạn của riêng mình. Khương Tiêu có nhắc nhở nhưng anh sẽ không can thiệp quá nhiều. Vả lại mối quan hệ của anh và Lận Thành Duật nhìn chung cũng đã hơi dịu bớt.

Huống hồ những ngày tháng anh làm hàng xóm đối diện với nhà họ Lận chắc cũng không còn nhiều lắm. Anh không biết mối quan hệ sau thời gian này sẽ thành thế nào.

Khương Tiêu phải học Đại học, anh không yên tâm để Hạ Uyển Uyển một mình ở lại Hậu Lâm. Cộng thêm việc ba năm nay Hạ Uyển Uyển cũng tiến bộ chung với Khương Tiêu, hiện giờ bà đã thi xong chứng chỉ Kế toán viên.

Sở dĩ bây giờ bà vẫn làm ở công ty nhỏ kia là vì rất khó tìm được một công ty tốt khác ở khu vực nhỏ như Hậu Lâm này. Khương Tiêu đề nghị với Hạ Uyển Uyển rằng khi anh vào Đại học, hai mẹ con sẽ cùng nhau rời khỏi đây, đến thành phố lớn chút, sau này khả năng cao cũng chuẩn bị định cư ở đó.

Do chưa tới lúc nộp hồ sơ vào Đại học nên dù đã có mục tiêu, Khương Tiêu vẫn chưa dám nói chắc chắn rốt cuộc mình sẽ tới thành phố nào. Tuy nhiên khi đề xuất ý tưởng này, Hạ Uyển Uyển đã đồng ý.

Lý do chính để bà thi chứng chỉ này là vì muốn con trai có một cuộc sống tốt hơn.

Gia đình anh không chi tiêu nhiều, ngoại trừ khoản tiền Khương Tiêu tự kiếm được, Hạ Uyển Uyển còn một khoản tiết kiệm khác nữa. Bà cũng có kế hoạch của riêng mình.

Hiện giờ chỉ cần chờ kết quả thi của Khương Tiêu.

Mọi người luôn nói thời gian sau khi thi Đại học xong là thời gian thư thái nhất, về sau sẽ không có khoảng thời gian tốt đẹp như vậy nữa, Khương Tiêu đồng tình với điều này.

Thi Đại học xong, Khương Tiêu không nghĩ bất cứ điều gì, sống vui vẻ một khoảng thời gian.

Cuối cùng anh cũng rảnh đi xem thử cổ phiếu của mình, tăng trưởng không tệ, tuy nhiên theo ký ức của Khương Tiêu thì nó vẫn chưa tăng hết cỡ trong năm nay, sẽ còn tăng tiếp. Anh chỉ xem qua rồi lại chẳng quan tâm đến nó nữa, cứ đặt đấy, chờ sang tháng Chín đi nộp hồ sơ Đại học rút vẫn kịp.

Vất vả lắm mới có một quãng nghỉ ngơi, Khương Tiêu dẫn mẹ ra ngoài du lịch.

Hạ Uyển Uyển rất ít khi đi xa nhà. Bà đến từ nông thôn, đã ngắm nhiều cảnh non xanh nước biếc nên Khương Tiêu không dẫn bà tới nơi biển rừng mà đưa bà lên thủ đô một chuyến, xem qua chốn tiệc rượu phòng hoa và nội tình văn hóa nơi xa hoa này.

Mấy ngày nay Khương Tiêu để ý mẹ mình, cảm thấy đây là khoảng thời gian bà thư thái nhất trong vài năm gần đây.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5787 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5307 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5036 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4613 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4543 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4504 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter