Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trầm Vụn Hương Phai

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trầm Vụn Hương Phai
  3. Chương 26 : Ngõ cụt (p.1)

Chương 26 : Ngõ cụt (p.1)

Giờ Ngọ vừa qua thì Thẩm lão gia đã xuất hiện ở đình viện, dáng vẻ dè dặt, ông ta cười hỏi: “Đường công tử, chẳng hay sự việc có chút tiến triển nào không?” Đường Châu nhìn ông ta lưỡng lự đáp: “Tiến triển quả có, chỉ là…” Thẩm lão gia lập tức mặt mày nghiêm trọng: “Chỉ là chuyện gì?” Đường Châu biết mình đã chạm tới được một ít manh mối, song cùng lúc lại có cảm giác như từ lúc bắt đầu đến nay mỗi đường đi nước bước của bản thân đều do người khác vạch sẵn dẫn lối. Hắn không thể cứ chỉ ở trong góc khuất quan sát thế này, tất cả những suy đoán có được đến nay, dù đan dệt lại có vừa khít đến đâu đi nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán đơn thuần. “Ban nãy tại hạ cảm thấy nộ khí nặng nhất ở góc Tây Nam, bèn đi sang đó, kết quả phát hiện bên dưới đám cỏ có một cỗ thi hài được chôn rất sát mặt đất, xem ra thời gian đem chôn chưa được bao lâu.” Hắn chậm rãi mở lời, quả nhiên nét mặt đối phương tức thì biến sắc, môi mấp máy, miệng lấn cấn nói không nên lời. Đường Châu mỉm cười: “Dĩ nhiên tại hạ chỉ là thiên sư, không phải bổ đầu, cũng không có ý định truy cứu đến cùng sự việc này. Thế nhưng Thẩm lão gia ngài hẳn là cũng không hy vọng cạnh bên có đám âm hồn oán hận suốt ngày bám theo chứ?” Thẩm lão gia sắc mặt trắng bệch, mãi một lúc sau mới thốt nên lời: “Chuyện này, thực ra phải bắt đầu kể từ phát thê (1) của lão phu. Phát thê của lão phu vốn là người Di, thể theo tập tục bên đấy, người chết đều được chôn cất theo quy cách thập cốt táng.” Đường Châu nghe thấy ông ta vừa mở miệng đã nói những lời không chút liên quan thì rất lấy làm khó hiểu, song vẫn cố nhẫn nại nghe tiếp. Nhan Đàm vốn dĩ đã quay người định trở về phòng, nghe những lời này liền vòng trở lại. Thẩm lão gia tiếp lời: “Gia đình chuyết kinh (2) có chút địa vị trong bộ tộc, rất nhiều nhà có địa vị trong Di tộc đều biết dùng vu cổ thuật (3). Lúc mới gả vào Thẩm gia, bà ấy nói với ta rằng bà ấy là người duy nhất trong nhà không biết dùng vu cổ thuật, vậy nên trưởng bối trong nhà mới không phản đối ta cưới bà ấy về.” “Chuyết kinh sau khi gả vào Thẩm gia thì cứ thương nhớ quê nhà, thế nên lão phu mới có quyết định dời sang Di tộc sinh sống. Lúc ở đó ta đã một lần tận mắt chứng kiến tục thập cốt táng của họ. Khi ấy tộc trưởng mới vừa qua đời, con cháu của ông ấy mang thi thể chôn trực tiếp xuống đất, chỉ đào một cái hố nông, mỗi ngày đều dùng nước sôi tưới lên trên. Ta lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, vô cùng hoang mang kinh hãi, đổi lại là người Trung Nguyên chúng ta thì nhất định phải mua một chiếc hòm gỗ dày đặt thi thể vào sau đó mới cho nhập thổ.” Đường Châu càng nghe càng cảm thấy câu chuyện này không đầu không đuôi, chỉ cất lời bảo: “Các dân tộc khác so với người Hán chúng ta đại đa số đều có khác biệt rất lớn về tập tục.” “Cứ như vậy ngày nào cũng tưới nước sôi lên trên, qua được hai ba tháng sau thi thể sẽ mục rữa ra, nước sôi vừa tưới vào thì cốt nhục tách rời. Người của Di tộc lại đào cái hố chôn thi thể ra, nhặt hết xương trắng ra ngoài đặt vào trong một chiếc vại rồi đem lên núi chôn. Nghe bảo trong thi thể của những người Di nuôi vu cổ cũng có cổ trùng, dùng phương pháp này có thể ngăn không cho đám trùng bên trong bò ra ngoài.” Thẩm lão gia buông tiếng thở dài, “Cảnh tượng như thế, chỉ cần thấy qua một lần nhất định không thể nào quên. Về sau chuyết kinh qua đời, ta bèn dẫn hai tiểu nữ đến trấn Thanh Thạch. Thời điểm đó Di Quân cũng đã hiểu chuyện, bắt đầu trông nom những việc trong nhà. Lão phu thấy nó có năng lực như vậy nên cũng yên tâm ra ngoài làm ăn.” Nhan Đàm chợt lên tiếng hỏi: “Gia đình ngài dọn đến đây đã được bao nhiêu năm rồi?” “Cũng đến cả bảy tám năm có rồi, Di Quân và Tương Quân năm nay cũng đã hai mươi bốn tuổi, tiếc là vẫn chưa tìm được nhà nào tốt để gả đi.” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp: “Có một lần ta đến Nam Đô làm ăn, gần ba tháng sau mới trở về nhà, sau khi quay về thì cảm thấy Di Quân nó so với ngày thường có phần khang khác. Hai vị hôm nay cũng đã thấy vẻ mặt khi cười của nó rồi đấy, dường như mang chút hơi hướng cổ quái. Lão phu trong lòng cảm thấy không yên, ban đêm ngủ cũng không được liền giấc, kết quả nửa đêm trở dậy sang phòng sổ sách, định kiểm tra cho xong những số liệu còn đang kiểm dở. Lúc đi ngang qua đình viện, ta nhìn thấy Di Quân đang dùng cuốc đào hố chôn thứ gì đó. Vốn dĩ ta định xem như chưa từng nhìn thấy, ngờ đâu sau đó trong lòng càng lúc càng thấy bất an, sổ sách cũng chẳng còn tâm trí mà xem được nữa, ta bèn quay lại đình viện, bới chỗ đất ban nãy Di Quân nó vừa chôn đồ lên xem, kết quả -” Thẩm lão gia nói đến đây thì đột nhiên đưa hai tay lên bưng mặt, dáng vẻ thống khổ tột cùng: “Ta nhìn thấy một cái xác. Tình trạng của cái xác đó vô cùng khó coi, huyết nhục khô kiệt giống như đã bị hút cạn toàn bộ tinh huyết trên người, da mặt tím ngắt, hai mắt trợn lồi, da thịt gần như dán chặt vào xương… Lão phu bấy giờ đã hiểu ra, chuyết kinh trước đây nói cái gì không biết vu cổ thuật, hết thảy đều là gạt ta. Di Quân nó lại học vào người cái thứ tà môn ngoại đạo này!” Nhan Đàm vẻ mặt tư lự: “Cũng chính là nói, cỗ thi hài tìm được dưới đám cỏ kia được chôn gần sát mặt đất như vậy là để đợi nó mục rữa đến chỉ còn lại toàn xương, sau đó đào ra nhặt lên chôn lại lần nữa?” Thẩm lão gia im lặng gật đầu, mãi một lúc sau mới tiếp lời: “Từ đó về sau, trong trấn Thanh Thạch cứ dăm ba ngày lại xảy ra một cái chết bất đắc kì tử li kì, mọi người đều nói là âm hồn của nương nương biến thành lệ quỷ hại người. Riêng ta biết rõ không phải như thế, bọn họ… đều là bị thứ vu cổ thuật hiểm độc kia hút cạn tinh huyết. Lão phu trong lòng tường tận, thế nhưng Di Quân nói gì thì cũng là con gái ruột của ta, ta vì thế cố nhiên cũng không dám hé răng nửa lời hay truy cứu xa hơn. Về sau do số người vô cớ chết thảm quá nhiều, ta rốt cuộc vẫn là không cách yên lòng cho được, vì vậy đã tìm người đến làm phép khu tà. Mời đến được một số khá người, trong đó không ít đều là những thiên sư rất có tiếng tăm, cuối cùng đa số đều đã không từ mà biệt. Lão phu phỏng chừng, không ít người trong số bọn họ, hiện giờ đều đã nằm dưới lớp đất kia rồi.” Đường Châu khẽ ho một tiếng, điềm đạm cất lời: “Thẩm lão gia, việc này chỉ là phỏng đoán của ngài, vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Ngài cứ an tâm, tại hạ sẽ không đem chuyện truyền ra ngoài đâu.” Thẩm lão gia vùi mặt giữa hai lòng bàn tay, gật gật đầu: “Đa tạ Đường công tử.” Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng ông ta đi khuất, một tay chống cằm: “Câu chuyện này kể ra nghe cũng hay ho thật đó.” Đường Châu hướng một tia nhìn xeo xéo về phía nàng: “Ngươi không tin?” Nàng quay đầu sang mỉm cười: “Ta biết Di tộc quả thực là có tập tục thập cốt táng, nhưng thứ vu cổ thuật kia thì thật quá huyễn hoặc rồi. Cho nên tạm thời chỉ tin một nửa trước vậy.” Đường Châu lạnh lùng lên tiếng: “Ta thì một chữ cũng không tin.” Nhan Đàm kinh ngạc: “Vậy ư, ta lại cảm thấy ông ta nói ra có một số thứ là sự thật. Tỉ như phát thê của ông ta là người Di chẳng hạn, ta cảm thấy ông ta cũng phải từng sống một thời gian không ngắn ở Tây Nam, nếu không thì sẽ không biết về thập cốt táng. Ông ta cũng có nói, những cái chết li kì trong trấn Thanh Thạch không phải do hồn ma của nương nương gây ra, điểm này ta cũng tin. Tiểu thư Thẩm gia là người tộc Di, cái này hẳn cũng là thật.” “Trừ ra mấy điểm này, những vấn đề chủ chốt đều không có lấy một chuyện tin được.” Nhan Đàm nở một nụ cười mua chuộc lòng người: “Ngươi đây là đang thiên vị Thẩm cô nương rồi, thực ra ta cũng không ngại có thêm một vị sư tẩu nữa đâu.” Đường Châu nhìn nàng chằm chằm hết một lúc lâu, vẻ mặt vô cảm cất lời: “Thực ra ta vẫn luôn cảm thấy trước đây không phong tỏa hết toàn bộ yêu lực của ngươi, quả là có chút đáng tiếc. Bây giờ xem ra ngươi cũng nghĩ giống như ta.” Những lời Thẩm lão gia nói kia rốt cuộc có bao nhiêu phần là sự thật? Mục đích sau những lời nói đó lại là gì? Trong Thẩm trạch này phải chăng còn có nhiều việc người ngoài không biết khác nữa? Điều này e là nhất thời khó có thể sáng tỏ được. Đường Châu cảm thấy trước mắt dường như bao phủ một lớp sương mù, mỗi khi hắn có được chút tiến triển thì sự việc lại tiến thêm một bước về chiều hướng rối ren phức tạp. Trong khi đó Nhan Đàm dường như đối với những việc này đã hoàn toàn không buồn để tâm tới, cứ có thời gian rảnh rỗi là lại ra ao sen cho cá ăn, thường xuyên ở đó ngồi suốt nửa ngày liền. Có lúc hắn cũng từng nghĩ, Nhan Đàm phải chăng thực sự như lời nàng nói, có thể nghe hiểu được loài cá nói chuyện, nhưng suy nghĩ này vừa thành hình thì đã lập tức bị bác bỏ. Nhan Đàm trên người hiện còn đang mang cấm chế, nửa bước cũng không thể rời khỏi Thẩm trạch, thậm chí đến cả yêu pháp cũng bị thu hẹp, căn bản không có cách nào vờ thần giả quỷ làm ra chuyện gì. Trước đây hắn đã không thèm để lọt kẽ mắt chút yêu pháp cỏn con của ả liên hoa tinh này, hiện tại nàng ta đem so với hắn lại càng thua xa vời vợi. Thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Nhan Đàm nhiều lúc quả có cách nhìn sự việc rất độc đáo, lời ra cửa miệng thì lại thật giả khó phân, không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng không thể một chữ cũng không tin. Chú thích: (1) phát thê: người vợ chính thất đầu tiên. (2) chuyết kinh: từ người xưa dùng chỉ vợ với ý khiêm nhường. (3) vu cổ thuật: thuật phù thủy theo quan niệm xưa, “cổ” là một loài trùng cực độc trong truyền thuyết. Nói thêm về thập cốt táng: Thập cốt táng, tục gọi “kiểm cốt” (“thập” và “kiểm” đều có nghĩa là “nhặt lên”), là một hình thức mai táng hai lần phổ biến với người Mân Nam, Khách Gia (Việt Nam mình thường gọi người Hẹ), vùng lãnh thổ phía Nam Trung Quốc nói chung, quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu) và một số nơi trong khu vực Đông Nam Á. Cách thức tiến hành là chôn người quá cố vào đất, đợi sau khi thi thể mục rữa thì lần lượt nhặt xương ra theo thứ tự từ đầu xuống chân, làm sạch sau đó xếp chồng vào một chiếc vại theo thứ tự từ chân lên đầu rồi đem đi chôn lại. Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5890 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5376 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5098 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4695 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4625 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4624 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter