Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vị Của Anh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vị Của Anh
  3. Chương 30: 4 - Linh Hồn Xa Lạ

Chương 30: 4 - Linh Hồn Xa Lạ

Trong căn bếp gọn gàng với những món đồ mang âm hưởng vintage, bà Bích kiễng chân lồng tấm rèm do chính tay bà may lại từ vài bộ quần áo đã cũ. Từ khi Thuỵ Nhiên rời khỏi thế gian này, bà Bích thường làm nhiều việc để vơi đi những cảm giác tội lỗi và tiếc nuối. Bà như một phạm nhân đang làm những công việc khổ sai để được tha thứ trước án tù đang đè nặng.

Rèm vừa được treo lên thì có ánh sáng của đèn pha le lói vào. Không mất quá nhiều thời gian để suy đoán về vị khách sẽ ghé thăm. Bởi cứ mỗi độ cuối tuần, ông ấy sẽ qua chỗ bà để ăn tối và nói cho bà nghe về con gái bà.

"Hôm nay tôi ra chợ có mua được ít cá trắm tươi lắm. Tôi đem rán giòn rồi om dưa chua." Bà Bích vừa nói vừa chỉnh chang lại âu cá om dưa mà mình đã bày biện sẵn trên mâm.

Việt Quang ngửi thấy mùi dưa chua và mùi khét của dầu mỡ trộn lẫn. Ông đã ăn một chút đồ ăn nhẹ trước khi tới đây nên không cảm thấy quá cồn cào. Chỉ có điều không gian này đáng ra sẽ rất ấm cúng, vậy mà với hai người nó chẳng phải như vậy.

"Sau bà không cần nấu nướng gì đâu. Tôi cũng không muốn ăn." Ông Việt Quang đáp.

"Đừng bỏ bữa kẻo bị ung thư dạ dày đấy."

Ông Việt Quang hừm nhẹ khi hiểu ẩn ý của câu nói này. Bà Bích ngồi xuống trước mặt ông cùng với mâm cơm thịnh soạn, sau đó từ tốn đong hai bát cơm đầy. "Ăn thôi, tôi cũng không muốn chết vì ung thư."

"Bà nghĩ rằng như thế này sẽ trừng phạt được tôi ư?" Việt Quang hỏi.

Bà Bích không nhìn ông, nhún vai đáp thản nhiên: "Tôi không muốn ai phải đau khổ. Tôi chỉ muốn biết con gái mình đã lớn lên thế nào."

"À, vậy là bà đang tự trừng phạt mình."

"Chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Nói đến chuyện con gái bà đã bỏ ra năm mươi triệu để tổ chức một cuộc thi lãng nhách."

Bà Bích gật đầu: "Phải rồi. Đến đó. Chàng trai nào đã nhận được tiền của ông?"

"Không biết, chỉ là năm mươi triệu thôi."

Bà Bích cười nhẹ: "Có cách nào liên lạc lại với cậu ta không?"

"Bà định làm gì?"

"Tôi muốn biết cảm nhận của cậu ta. Cậu ấy đã nghĩ gì về Thuỵ Nhiên."

"Ghét bỏ chứ sao nữa."

"Nhưng Thuỵ Nhiên đã cho cậu ta tiền mà."

"Giờ tôi đã hiểu Thuỵ Nhiên giống ai rồi." Việt Quang đặt bát xuống. "Bà cũng điên y như vậy!"

...

Lúc Chiều Tàn tan hoang và tăm tối, những rải băng rôn chăng rối rắm như đám mạng nhện, mặt trời đỏ rực của biển hiệu đã không còn sáng nữa. Tất cả như một quá khứ bị bỏ quên trong góc tối của tiềm thức.

Vén một rải băng rôn lên, Thuỵ Nhiên cúi đầu bước vào nơi mà mình đã bỏ mạng. Theo lời của Nam Anh, thì nơi mà bản thân chết đi chính là cánh cổng linh hồn. Hai người phải cùng có mặt ở đó, vào thời điểm nhất định đã được đặt ra thì mới hoán đổi linh hồn được. Nhưng có một điều mà cả cô và Nam Anh đều thắc mắc, đó chính là linh hồn của Ngọc đang ở đâu. Nếu theo logic thì phải có một người đã chết. Chẳng lẽ linh hồn của Ngọc sẽ phải tan biến theo xác thân bệnh tật của cô?

Mải nhìn ngắm xung quanh nên Thuỵ Nhiên đá phải một chiếc cốc thuỷ tinh khiến nó lăn một đường dài. Hiện trường ngổn ngang đến mức cô không còn nhận ra đây chính là Lúc Chiều Tàn – là nơi mà Lưu Lạc Hội chọn để say tuý luý trong mộng ảo. Kỳ thực đến giờ chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại chọn quán bar này mà không phải là một quán bar khác. Nó chỉ là một nơi rất bình thường, không nổi tiếng, không quá kín đáo và đắt tiền... Có lẽ Q. đã sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Trong suy nghĩ của Thụy Nhiên lúc này, Q. không còn là một con người bình thường nữa. Anh ta hẳn có siêu năng lực gì đó. Hoặc anh ta là Thánh Thần. Chỉ có Thánh Thần mới đủ khả năng làm xáo trộn cuộc đời một người ở mức khủng khiếp như thế. Anh ta có thể làm cho cô chết, làm cho linh hồn của một người đi vào thân xác người khác mà chẳng có chút nào khó khăn.

"Tại sao cô lại ở đây?" Giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau lưng khiến Thuỵ Nhiên hốt hoảng hét lên một tiếng.

"Anh bị..." Thuỵ Nhiên cố kìm lại tiếng chửi đã ém sẵn trong đầu. Cô bình ổn hơi thở và nhìn Vĩnh một lúc. "Tôi mới là người hỏi tại sao anh lại ở đây?"

"Ai hỏi trước thì được nghe câu trả lời trước." Vĩnh kéo một cái ghế phủ đầy bụi ra ngồi, như thể anh ta là chủ quán ở đây.

"Giờ anh có khiếu hài hước hơn rồi đấy. Có vẻ như chúng ta đến đây vì cùng một lý do."

"Lý do gì?"

"Tôi muốn biết tôi có thể tìm kiếm được gì bất thường ở đây không."

"Cô cũng thấy nơi này đáng ngờ à?"

"Anh còn nhớ anh hỏi tôi kế hoạch là gì chứ?" Thuỵ Nhiên bước đến gần với sơ đồ hiện trường được vẽ bằng phấn trắng trên sàn nhà. Dáng vẻ lúc cô chết đi hiện hữu rất rõ trong đầu. "Tôi đã cố đi tìm một kế hoạch trong thời gian qua."

"Vậy nó là gì?"

Thuỵ Nhiên quay lưng nhìn Vĩnh: "Nhưng tôi muốn nghe anh nói. Anh quan tâm đến cái chết của tôi vậy à?"

"Tôi là một vệ sĩ thưa cô." Vĩnh tỏ ra bình tĩnh. "Tôi không hài lòng khi công việc của mình không hoàn thành tốt như mình tưởng. Tôi đã không bảo vệ được cô."

"Đó đâu phải lỗi của anh?"

"Một phần là lỗi của tôi. Trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về một người."

"Anh nói đúng. Nhưng tôi không tin anh là người có trách nhiệm đến vậy." Thuỵ Nhiên khoanh tay nhìn xoáy sâu vào Vĩnh. Sao cô cứ có cảm giác anh ta đang che giấu một điều gì đó sau cái vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt đó. Hoặc là cô đang hy vọng anh nói dối cô.

"Nghĩ sao thì tuỳ cô."

"Để tôi nói suy nghĩ của tôi cho anh nghe nhé. Tôi biết tất cả những chuyện này là do Q. gây ra. Có lần anh ta đã nhắc nhở cho tôi về kết cục của tôi nhưng tôi không nhận ra. Anh ấy kể về ý nghĩa cái tên Lúc Chiều Tàn. Để xem nào, anh ta nói giữa chiều tàn là một thời điểm giao giữa ban ngày và ban đêm. Trong cái khoảnh khắc dở dở ương ương đó, con người dễ dàng rơi vào ảo mộng hoặc có thể là gặp những điều kỳ quái. Cảm giác ấy cũng khá giống với việc say rượu. Là bản thân biết mình đang làm gì, chuyện gì xảy ra nhưng mình không rõ nó có thật hay không."

"Cô nói dễ hiểu hơn đi."

"Anh ta đã dự báo cho tôi về thời điểm tôi sẽ chết và chuyện hoán đổi linh hồn diễn ra. Chính là ở Lúc Chiều Tàn, vào khoảnh khắc giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối."

"Ai ở trong này vậy?" Khi câu chuyện còn chưa kết thúc, thì một giọng nói đầy uy nghiêm của người đàn ông nào đó khiến Thuỵ Nhiên co rúm lại. Ngay lập tức, cô thấy cổ tay mình bị chụp lấy rồi kéo đi.

Vĩnh đẩy cô vào khoảng trống phía dưới quầy bar. Anh ta lẩm nhẩm gì đó rồi cúi xuống theo, đồng thời giang rộng áo choàng ra vào chùm cả người lên cô. Trông anh giờ đây như tên gù ở Nhà Thờ Đức Bà. Cơ thể cao lớn đó là quá khổ ở dưới gầm quầy bar, nhưng vì phải bảo vệ cô anh không còn cách nào khác.

Ở trong vòng tay anh thật tối. Thuỵ Nhiên nghĩ. Nhưng tim cô lại ấm như có ánh nắng chiếu rọi. Mùi thơm nhẹ ở chiếc áo anh mặc, hơi thở ấm nóng của anh, anh thanh dồn dập từ trái tim của anh... mọi thứ thật hoàn hảo trong lúc này. Anh không nên làm như vậy với cô. Anh không nên tỏ ra rằng anh bảo vệ cô không phải vì cô là cô chủ mà vì anh có tình cảm với cô. Thuỵ Nhiên đã nghĩ như vậy đấy. Anh đã từng nói rằng anh chỉ bảo vệ cô vì bố cô đã trả tiền cho anh, nhưng giờ đâu còn ai làm vậy? Cô không còn là một tiểu thư kênh kiệu tiêu tiền của bố như một cách trả thù đời nữa. Vậy thì chỉ có thể là do anh có tình cảm với cô mà thôi.

Phụ nữ luôn đa cảm và tự mình đa tình như vậy.

Tiếng bước chân của người lạ mặt đi chậm rãi trong không gian vắng lặng, ông ta từ tốn thăm dò khắp các ngóc ngách. Khi ông ta đi qua quầy bar, không biết vì có linh cảm hay gì mà dừng lại. Điều đó làm trống ngực Thuỵ Nhiên đánh liên hồi. Trong lúc cô nghĩ mình không thể chịu được nữa, thì bàn tay của Vĩnh liền che miệng cô lại, ngăn không cho hơi thở của cô lộ ra ngoài. Cô trợn mắt lên, cắn chặt vào tay anh nhưng anh không nhúc nhích.

Người đàn ông tắt điện rời đi ngay sau đó. Ông ta vẫn giữ một mối hồ nghi trong lòng nhưng không có cách nào lý giải. Biết đâu oan hồn của cô gái đã chết về đây để ám nơi này thì sao? Cũng có nhiều lần ông thấy điện chớp tắt như thể bị ma làm.

Cứ việc gì không lý giải được thì người ta sẽ đổ cho tâm linh.

Vĩnh phải chắc chắn rằng người đàn ông đó sẽ không còn quay lại nữa anh mới buông Thuỵ Nhiên ra. Sau đó anh đỡ Thuỵ Nhiên dậy vì lo rằng cô vừa phải chịu một sức nặng quá lớn từ anh. Nhưng Thuỵ Nhiên lại hất bàn tay anh ra đầy bức tức. Điều ấy làm khoé môi anh không tự chủ được liền mỉm cười.

"Tôi suýt chết một lần nữa vì anh đấy." Phủi bụi trên quần áo đi, Thuỵ Nhiên nói như thể bực dọc lắm. Nhưng có trời mới biết cô đang xấu hổ. Cô chỉ không muốn phản đối diện với đôi mắt thăm thẳm, tĩnh lặng của anh. Hay nói cách khác, là những rối ren đang động đậy trong lòng mình.

Vĩnh không nói gì, anh bật Flash điện thoại và đi xung quanh như thể đang tìm kiếm. Lý do mà anh tới nơi này là do em gái của anh - Thạch Thảo đã nói cho anh biết về chuyện con bé gặp Q. Chính Q. là người đã bày cho em gái anh tiếp cận ông Việt Quang. Hắn đã có một âm mưu to lớn ngay từ đầu. Hắn dụ tất cả mọi người mà hắn muốn đến đây, rồi giao cho họ một nhiệm vụ gì đó. Những người được giao nhiệm vụ hầu hết đều nghĩ rằng họ đang được lợi, họ được thoả mãn những nhu cầu tiền bạc, cảm xúc của bản thân. Hắn đã lợi dụng họ về điểm đó.

Chỉ có điều Vĩnh không dám nói cho Thuỵ Nhiên biết Thạch Thảo là em gái anh. Một nỗi sợ nhen nhóm lên trong anh khi nghĩ đến ánh mắt chán ghét, thù hận dành cho Thạch Thảo ngày nào nay sẽ dành cả cho anh nữa. Dù sao sau khi tìm hiểu mọi chuyện xong anh cũng sẽ không gặp lại cô nữa, hãy cứ coi đây là một bí mật đầy tủi hổ của anh đi.

"Anh biết không?" Thuỵ Nhiên đi theo sau Vĩnh và hỏi. "Không chỉ có duy nhất một vụ hoán đổi linh hồn đã diễn ra. Từng có một cặp khác, tôi đang tìm hiểu về họ."

"Từng có sao?" Vĩnh ngạc nhiên.

"Một người cũng mang bệnh như tôi được hoán đổi vào một xác thân khoẻ mạnh khác. Nhưng kết cục thì người kia vẫn chết."

Vĩnh dừng chân, quay lại hỏi: "Tại sao?"

"Tôi không biết. Nhưng đâu quan trọng gì, chỉ cần biết rồi tôi cũng sẽ phải chết như ông ta thôi."

"Tôi cần biết." Vĩnh nghiêm giọng.

Thuỵ Nhiên im lặng, nhìn anh.

Vĩnh nói: "Tôi muốn biết tại sao cô lại chết và tôi tha thiết muốn biết làm cách nào để ngăn điều đó lại."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5789 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5308 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5037 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4613 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4544 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4506 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter