Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game
  3. Chương 14: Lễ hội

Chương 14: Lễ hội

Một sáng thứ bảy, Luciano đến rủ tôi đi chơi hội hè ở thị trấn gần nơi chúng tôi sống.

“Lễ hội ở thị trấn á? Cho dịp gì thế?”

“Mùa thu là mùa thu hoạch lương thực mà Oz, cậu quên rồi sao? Lễ hội này được tổ chức để cảm tạ đấng sáng thế vì đã phù hộ cho dân chúng một mùa màng bội thu đó.”

Vậy đây chắc hẳn là một phần quan trọng trong các phong tục tập quán của người ở xứ này.

“Đã đi lễ hội cùng người dân thì phải thay đồ sao cho thích hợp chứ! Nào, Oz, cậu phải mặc bộ đồ mình tự tay lựa ra cho cậu đó!” Luciano dí một đống áo vải vào người tôi, vẻ phấn khích.

Sau một hồi bất lực phản đối, tôi cũng đành vận lên mình bộ đồ thường dân mà Luciano mua cho. Thực chất, trông nó cũng không tồi - chiếc áo trắng phanh hai cúc đầu kèm với một cái áo vest ôm vừa lấy thân, cộng với một cái mũ beret để tôi có thể buộc tóc mình lên và giấu vào đó. Mái tóc dài đỏ quạch của Oscar rất dễ trở thành tâm điểm của sự chú ý, nên giấu đi được chừng nào hay chừng đó. Với sự giúp sức cùng một đống kẹp cũng như dây cột tóc, tôi đã thành công giữ được mớ tóc khó chiều của Oscar bên dưới chiếc mũ beret.

“Cậu chủ trông bảnh bao thật.” Những người hầu nhận xét. Họ cũng biết chúng tôi đi đâu, và thường thì những hoạt động thế này sẽ được xem là không phải phép đối với con cái nhà quý tộc, nhưng những người hầu tốt bụng này sẽ giấu kín chuyện giúp chúng tôi. Về phần Luciano, bộ đồ thường dân của cậu là một cái quần ống rộng thùng thình trông hơi quá khổ so với bản thân có hai dây đeo chéo, và một chiếc áo nâu. Cậu bảo phải mặc như thế này trông mới giống con trai một nông dân, như thế càng tăng thêm tính thuyết phục. Cải trang xong, trông hai chúng tôi có lẽ không còn giống mấy cậu công tử nhà giàu nữa, mà đã có vẻ giống mấy cậu con trai trên thị trấn hơn.

Lễ hội dĩ nhiên là dịp rất tốt để người ta bày bán đủ mọi mặt hàng và chào mời khách tới mua. Nó cũng như chợ phiên, nhưng nhiều hoạt động vui chơi giải trí hơn. Cậu bạn Luciano của tôi cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của mấy món hàng độc lạ này, tới nỗi tôi phải túm lấy cổ áo cậu chàng không dưới mười lần chỉ để tránh cho cậu không sà vào mua hết cái này đến cái nọ.

“Nhưng bọn mình mang nhiều tiền mà, Oz!” Chịu hết nổi khi cứ bị tôi túm lại như thế, Luciano giận dỗi phản đối.

“Không là không. Cậu nghĩ người nhà chúng ta sẽ phản ứng thế nào nếu tự dưng cậu vác lỉnh kỉnh đủ thứ đồ linh tinh về nhà?”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Chưa hết.” Tôi hắng giọng. “Họ sẽ hỏi bọn mình mua mấy thứ này ở đâu, và rồi cậu sẽ phải giải trình cho bố mẹ rằng cậu đã đưa mình đến chỗ này. Bố mẹ cậu sẽ phạt mình và cấm không cho bọn mình giao du vì tội nghịch dại, vì “có chúa mới biết ở mấy chỗ này có cái gì xảy ra được”. Cậu có muốn thế không?”

Mặt Luciano tiu nghỉu như mèo mất tai. Trông thấy cậu chàng như vậy, tôi cũng phải cố gắng lắm mới không phì cười. Xét về tuổi tác so với lúc còn ở thế giới cũ, Luciano cũng chỉ đáng tuổi em trai tôi mà thôi. Cậu chàng này vẫn còn thiếu kinh nghiệm, xét cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ. Không nỡ để cậu chàng cứ buồn thiu suốt cả buổi đi chơi, tôi đành thở dài nhượng bộ:

“Thôi, mua một món thì được.”

“Tuyệt quá! Vậy mình sẽ…”

“Một món duy nhất thôi.” Tôi nghiêm giọng.

“Dạ….”

Luciano ngoan như một con cún đi theo tôi qua các gian hàng. Nói là không mua linh tinh, nhưng bọn tôi vẫn mua rất nhiều đồ ăn vặt, từ những món bánh được làm từ lúa mì, lúa mạch, hạt kê… cho đến các món ăn được chế biến bằng những loại hạt trộn với rau mà người nông dân thường ăn. Ở nhà, chúng tôi đã ăn quen những thức thịt cá dầu mỡ giàu protein và đủ các sơn hào hải vị khác, mat những thức ăn được chế biến với các nguyên liệu đơn giản như thế này thường không bao giờ tới được bàn ăn của những vị gia chủ. Thậm chí, đến một thứ tôi thường dùng để chế biến đồ ăn khi còn ở thế giới cũ như hành tây và tỏi còn hiếm khi, hoặc thậm chí là không hề, xuất hiện trong những bữa ăn của nhà quý tộc. Lí do rất đơn giản: những loại gia vị này quá nặng mùi với cái mũi nhạy cảm và tinh tế của họ, và vì chúng thường được sánh với sự nghèo nàn (do hành và tỏi quá dễ trồng), người giàu thường tránh đụng đến để khiến mình không bị “hạ thấp”. Tôi được đầu bếp của nhà del Miro giảng giải về chuyện này, bác ta cười xoà khi trông thấy khuôn mặt nghệt ra vì khó tin của cậu ấm là tôi đây.

“Mình không muốn phải thừa nhận, nhưng cậu có thấy đồ ăn vặt của dân thường ngon hơn của bọn mình không?” Vừa liếm chút nước sốt còn sót lại trên ngón tay mình, Luciano vừa hỏi tôi. Cả tôi cũng đang tận hưởng mùi quế thơm của món bánh quế cuộn đường mà mình đang ăn từ nãy.

“Ngon hơn thật.”

“Không biết họ nấu nướng như thế nào nhỉ? Mình có thể tìm một đầu bếp ở đây để người ta nấu cho mình ăn mấy món ngon lành như vầy không ta?”

“Thay vì tìm đầu bếp, sao cậu không học tự nấu nướng?” Tôi nghiêng đầu.

“Nhưng mà… nấu nướng không phải chuyện của bọn mình mà? Bọn mình đã có đầu bếp riêng, thêm nữa lại còn là đàn ông…”

“Chính vì cậu như thế nên người ta mới gọi cậu là ngố đấy, ngố ạ.” Tôi đẩy trán Luciano. “Nghe này, nấu nướng không phải việc của riêng ai cả. Ai cũng nên biết nấu nướng, không phải để gây ấn tượng hay gì cho ai, mà là để bản thân có thể sinh tồn được thôi. Con người ai cũng có nhu cầu ăn, nhưng không phải ai cũng biết nấu. Nếu cậu biết nấu nướng, cậu có thể không cần nấu cho người khác, nhưng biết nấu cho chính mình vẫn tốt hơn là phải trông chờ vào tay nghề của đầu bếp mỗi khi đói, phải không?”

“Ồ…”

“Với lại…” tôi liếm nốt ít đường còn dính trên tay mình sau khi ăn bánh. “Cậu biết bọn mình cũng dễ bị ám sát như thế nào mà hả? Thà là tự nấu tự ăn, khi đó ta sẽ biết có cái gì trong đồ ăn của mình, còn hơn là để đó cho người ta động tay động chân vào.”

“Vậy mình phải học nấu ăn từ đâu đây?” Luciano bối rối.

“Học từ đầu bếp của nhà cậu, vì đó là người quen thuộc với khẩu vị của cậu nhất. Hoặc cậu có thể học từ những món ăn mà bọn mình đã được nếm thử hôm nay. Ăn uống, phân tích hương vị, và tự suy đoán cách nấu nướng chúng. Nhưng trước đó cậu cũng phải học những cái cơ bản đã.”

“Cậu biết đó, Oscar, cậu chững chạc thiệt đó. Thích ghê. Cha mẹ mình cũng muốn có đứa con biết nghĩ trước nghĩ sau như cậu lắm.” Luciano hơi ngả đầu lên vai tôi. Thấy thế, tôi bèn đưa tay ra sau, xoa mái đầu đen như lông quạ của cậu, trong khi càng lúc càng tiến gần hơn tới cột thờ phụng của lễ hội.



Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5772 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5295 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5025 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4605 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4531 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4487 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter